đằng sau cuộc vui…
Tháng 7 đã bước qua nửa tháng sau. Mùa thi đang dở dang với sĩ tử khắp nơi đổ về thành phố. Thấy chúng đi thi mà nhớ lại ngày nào còn cắp sách đến trường. Bởi vậy mới có chuyện mấy ông bà già hoặc sắp già St Thomas lựa ngay mấy cái ngày đầu tháng 7 mà làm ngày họp mặt. Kể cũng có lý khi mỗi thứ có thể gợi nhớ lại thời xưa đều được tận dụng để tạo bầu khí thân thiện khi gặp gỡ.
Rồi ngày vui cũng qua đi, mấy ông bà trong ban chấp hành chấp tỏi lại réo để rút ưu khuyết điểm. Riêng tôi, tôi thấy kỳ này lỗ là cái chắc. Ai đời thời buổi gạo châu củi quế mà các ngài ấy chỉ yêu cầu đóng góp mỗi người 1 phần ăn có bia bọt, có ban nhạc, có hát hò cho xôm tụ…chỉ có 150000$. Mẹ ơi. Các bác biết không, thằng cháu tôi dân Nam Định ra Hà Nội chơi, buồn buồn hỏi cái hàng dép mà ta gọi là “dép lào” xem bao nhiêu một đôi, thì con mẹ bán hàng mắt lé xẹ giả nhời rằng thì là 260 nghìn 1 đôi. Ơ hay nhỉ, con mụ này tưởng mình là đại gia là đa dại hay sao mà nói trên giời thế. Này, đàng này nói cho cái đàng ấy biết là trong cái thành phố mang tên Bác, nơi mà đàng này đang trọ học ngành quản lý giao thông, người ta ghi hẳn hoi chỉ 25 nghìn thôi đấy, mà 2 đôi chứ chẳng phải một đâu nhé. Mẹ kiếp, phen này ông mà học xong quản lý các loại, ông về đây hốt sạch các mụ về học lại giáo dục công dân nhé…Khỉ ạ, đang nghĩ miên man thế thì con mụ kia tay huơ huơ tờ giấy đã túm lại, tay kia cầm cái quẹt ga làm như chuẩn bị đốt vía ai đó, miệng thì há toạc ra, này, có mua không thì bảo, cứ xớ rớ đứng đấy là đàng này đốt cho mất cả vía lấy vợ nhé. Ối giào, này bà chị, bà nói trên mây thì ai mà dám mua! Vậy bao nhiêu thì được, cứ nói thử xem nào. Gãi đầu, thằng cháu tôi đánh liều, cái dép ngữ ấy chỉ hai sáu nghìn là cùng! Ơ, thì đàng này bán đấy. Thế có cáu tiết không cơ chứ.Và nó đành phải mua đôi dép hà bá ấy cho khỏi lôi thôi với con mụ chanh chua. Đấy, đôi dép vớ vớ vẩn vẩn mà người ta còn hót lên 260 nghìn mà đàng này các bác nghĩ sao mà…
Quả đúng như thế, các bác nói rằng nếu không có sự trợ giúp của ai đó, người thì bằng này, kẻ thì bằng nọ thì chỉ có nước ban điều hành điều tỏi phải se ra, mỗi người một ít mà gánh, chứ nợ hàng ăn ai mà dám. Nghĩ đến đấy, tôi giả bộ chạy ra cái xe, soi vào gương xem mặt mình xanh hay xám. Ây da, màu nam nám thôi, vì mình có điều hành điều chế gì đâu mà run thế! Các bác mới giải thích rằng thật ra các bác đã suy nghĩ cả mấy đêm có ngủ về vấn đề này. Các bác, dĩ nhiên là giỏi hơn tôi vì là cấp trên của tôi mà, bảo, nếu mỗi người 200 rồi lại thêm cái khoản niên liễm thì nặng quá, nên lùi lại cho bà con dễ đến vui chơi ấy mà. Đến đây, tôi mới thấy mình không được làm quan như các bác ấy là đúng lắm. Chứ nhiều nơi, người ta cứ điều mấy cái kẻ dốt làm này làm nọ. Chưa làm thì to mồm lắm, làm xong, mồm bé hẳn lại, chỉ có tai là sưng vù vì bị nghe nhiều văn tế sống!
Các bác còn dẫn chứng. Cả trăm người dự tiệc mà chỉ có ¼ là có đóng niên liễm. Hỏi niên liễm để làm đí gì thì, các bác nói, thưa để làm quỹ thăm viếng khi hữu sự. Này nhé anh đau, vợ anh ốm(trừ ốm nghén), tứ thân phụ mẫu anh cũng vậy,thì các bác ấy đến thăm, thế mới là dân St Thomas chính hiệu chứ ai lại đến người không thì tay để đâu cho hết! Rồi còn ma chay nữa, không lẽ anh chết mà người ta nỡ lòng nào không tổ chức cho mọi người đến vĩnh biệt ngàn thu với anh. Lại còn vợ anh nữa. Anh là bạn học với tôi chứ không phải với vợ anh, nhưng cũng phải tới cho vẹn nghĩa vẹn tình chứ! Lại còn ba má anh, ba má của vợ anh(trường hợp anh 5,7 vợ tôi chưa thấy nói đến, nên tôi không biết à nghen!)…Rồi lấy tiền đâu ra mà phúng với viếng cho rõ rành rành là mọi người đều có trách nhiệm liên đới với nhau. Hay anh chỉ đi ăn là đủ. Còn hễ anh và…có bề gì thì các bác cứ alô là xong. Khó nghe quá! Anh có chui xuống địa ngục, chắc anh cũng phải tìm cách chui ngược lên (có sao đâu, chết là cùng, mà anh đã chết rồi cơ mà) rồi hách xì xằng mà la lên rằng, hây, thôi ta chẳng chết nữa đâu, vì chả có đứa nào đến khóc cho ta dù chỉ là trong giấc mộng.
Thế nên, khi các bác nghĩ và nói đến đây, thì…tịt cả. Họ hẳn đau khổ vì chưa biết phải giải quyết cách nào thể nào cho linh hoạt mà lại hiệu quả. Vậy là tôi hiến kế như thế này, xin bà con nghe thử.
Đàng nhà kia, nơi có mấy cái máy chơi gì gì đấy mà tôi không biết, chỉ biết là muốn tham gia thì phải có tiền. Họ mua mấy đồng xu đẩy vào máy thế là đua chó đua ngựa đua linh tinh gì đấy. Có người xuýt xoa vì xém thắng, có người xoa xuýt vì chưa thua, thỉnh thoảng có người nhảy cỡn lên vì trúng quả. Rồi cũng có kẽ ủ rũ ra về. Chắc nó mất cả “chai”. Có cặp vợ chồng nọ đi ngang, họ đẩy cái xe bán quần áo bá láp bán trên vỉa hè ngoài phố. Anh chàng để vợ ngoài đường rồi vào tiệm chơi. Chắc thua hết 50 nên quyết gỡ gạc. Chàng gọi cả vợ vào, chàng mua cho chàng 50, mua luôn cho vợ 50 (Quả là khôn, vì bề gì thì anh và em đều cùng chơi mà, khỏi mè nheo chi cho tốn nước miếng!) Dĩ nhiên là thua trắng chứ còn gì!
Các bác ạ! Đến chơi thôi mà còn phải cố gắng chứ đừng nói đến chuyện khác. Ý kẻ hạ dân này là mời các bác cứ vui chơi cho thỏa cái tình xưa bạn cũ, còn cái khoản đóng góp thì các bác cứ hết lòng, ai có khó khăn thì nói nhỏ với anh chị em là xong. Vì họ cũng muốn các bác cùng chung vui, thì các bác ấy lại phải xoay xở sao cho có. Ôi! Tài cán gì đâu! Chỉ là lấy của ai đó rủng rỉnh hơn mà đắp cho mọi người cùng ấm ấy mà.
Các bác thấy đấy! Dân St Thomas chúng ta cũng tình cảm lắm chứ. Có mấy bạn khó khăn gì gì đó mà cũng có kẻ xa người gần đưa tay đỡ đần, thậm chí còn gửi cả lộ phí. Tiếng là của chung, nhưng thật ra là của ai đó muốn chia sẻ cho ra tình bạn mà lại kín miệng, sợ người nhận suy nghĩ xa xôi. Bần dân xin gợi ý thế này nhé! Ai có lòng và có điều kiện, xin đỡ cho cái nhúm St Thomas lúc còn chưa ra khỏi nôi này chút chút, nhất là thời gian đầu, để niềm vui được bền lâu, và để cho các bác trong ban điều hành nhẹ cái đầu! Thiệt là tội nghiệp họ lắm thay.
Trước khi đi ngủ, tôi xin phép (có xin phép đàng hoàng) được xin lỗi vì những lời dài dòng mà chẳng hay ho trên đây, chẳng may làm các bác buồn hoặc đêm nay khó ngủ. Tự nhiên tôi nhớ cái bài, đừng sầu đừng trách nếu ai hững hờ…Mà tôi nào có hững hờ dù chỉ là chút chụt. Vậy đừng trách, mà cũng đừng hững hờ với tôi, í quên, với bạn xưa St Thomas nhé.
LAM TRẦN 14.07.2013