September 19, 2013

  • SânGaSainthomas tạm đóng cửa…

    A SANGA MOVED

     

    SÂNGASAINTHOMAS ĐÓNG CỨA !!!

    Mấy tuần qua, website XANGA.COM tạm đóng cửa để cập nhật hoá với nhu liệu điều hành mới cho XANGA.COM được tiện lợi và phong phú hơn… Trong thời gian này, SÂNGA.SAINTHOMAS cũng đành nghỉ phép dưỡng già chờ tái bản…

    Tuy vậy, Ban Điều Hành SânGa vẫn còn 2 Sân Chơi khác trên diễn đàn FACEBOOK và WORDPRESS. Đây cũng là phiên bản copy của SânGaSainthomas được nuôi dưỡng trong hơn 2 năm qua.

    Nhân dịp này, chúng tôi xin mời các bạn cùng ghé chơi. Địa chỉ của website này mang tên TRUNG TIỂU HỌC THÁNH THOMAS với đường link sau đây: Mời các bạn hãy bấm mũi tên từ con chuột lên 2 địa chỉ sau đây :

    https://www.facebook.com/pages/TRUNG-TI%E1%BB%82U-H%E1%BB%8CC-TH%C3%81NH-THOMAS/156938977716914?ref=br_rs

    http://truongthanhthomas.com/about/

     

    Xin nhớ bấm LIKE nếu các bạn yêu thích. Và rất mong đón nhận ý kiến phê bình xây dựng của các bạn…

    Trân trọng thông báo

    lươngtấtđạt

August 13, 2013

  • Ngày thực tập cho lễ Thành Hôn

    Wedding Rehearsal of Thai & Mindy


    Những cánh đồng nho bát ngát trải dài trên mảnh đất nối liền nhau giũa  2 thành phố Napa và Calistoga nổi danh về sản xuất rượu vang và đỏ của Hoa Kỳ _ cùng xuôi về ôm ấp bao quanh khu vườn hồng Hans Fahden Vineyards; một địa điểm thơ mộng gũi gần với cảnh trí thiên nhiên _ rất trữ tình và lãng mạn cho các đôi uyên ương muốn tổ chức ngày vui nhất đời của mình trong dạ tiệc Tân Hôn…

    Hôn lễ của hai cháu Lương Quốc Thái và Krieger Mindy sẽ được hân hạnh tổ chức tại điạ điểm nên thơ dễ thương này vào chiều Thứ Bẩy ngày 17 tháng 8 năm 2013, từ ước mong bởi tình yêu nồng nàn trân qúy của ông bà Don Kreiger dành cho con cái…

    Chúa Nhật tuần qua, chúng tôi đã góp mặt tại Hans Fahden Vineyards để cùng nhau thực tập cho Ngày Tân Hôn ấy …

     

August 6, 2013

  • Người không đến…

    nguoi khong den
    Người không đến…


     

    Người không đến, hồn tôi bao bối rối
    Lệ u buồn vương ánh mắt sầu côi.
    Khúc tình ca nồng ấm đã xa khơi;
    Lời thương nhớ phai mờ theo sương khói.
    Con phố cũ giờ không người đón đợi
    Nỗi sầu tư phủ kín một bên đời.
    Cơn sóng lòng khua động mảng tình lơi
    Đời không vẹn, nẻo về tim ngăn lối.
    Người không đến,màu trời pha sắc tối
    Lá hoa tàn, mây tím ngập ngừng trôi
    Những dấu yêu xô dạt cuối chân trời.
    Trong quạnh vắng nghe hồn thơ vụn vỡ.

     

    PHẠM THỊ MAI 08/2013

August 4, 2013

  • Bịch mắm tôm…

    bịch mắm tôm !?


     

    Nghe người ta mách nước, nên chàng cũng cố thực hiện, vì nghe nói hiệu quả tức thì và dài lâu. Ngặt cái phải nhịn tắm trước và sau 1 ngày. Thôi cũng được. Vậy là chàng ra chợ mua bịch mắm tôm- thứ mà chàng ghét cay ghét đắng- Chàng cố bịt mũi cho cái mùi mà có nhiều người thích khi ăn bún riêu hay nhậu thịt chó xộc lên cái vầng trán nhăn nhó cố hữu của mình. Rồi chàng cũng làm được việc cần làm là bôi cái hỗn hợp màu xám xám ấy vào hai bên nách mang tiếng là hôi của chàng. Đúng vậy, chàng bị hôi nách bẩm sinh, chàng biết các nàng rất dị ứng với căn bệnh mất lịch sự này. Dù chàng có tiếng là văn hay chữ tốt, nhưng vẫn ngài ngại làm sao khi đứng cạnh ai đó có chút xíu ngưỡng mộ cái sắc đẹp da diết của chàng. Tóm lại, chàng đẹp giai, học giỏi, khéo mồm khéo miệng mà chỉ tội…Oải quá!

    Thế là chàng tìm hiểu các phương pháp, các loại thuốc cần thiết nhưng chả đi đến đâu, thì có ông kia, dáng đạo sĩ, tóc bạc lơ thơ bay trên cái đầu chỉ còn toàn làn da hồng hồng mà ruồi leo lên ắt trượt! Dĩ nhiên là ổng hói đầu, thêm đôi mắt nghiêm nghiêm đàng sau cặp đít chai dầy cộm làm ổng có vẻ đáng tin hơn đáng ngờ. Ổng chỉ cho chàng và còn thề thốt, tui mà nói láo là vợ tui chết liền.

    Và chàng cứ vậy mà làm, chàng trốn luôn trong phòng, đến nỗi chàng phải nhờ mấy đứa bé hàng xóm mua dùm chàng mấy ổ bánh mì ăn cầm hơi, chứ ai lại ra đường khi cái mùi mắm tôm cứ lẽo đẽo bám vào đôi mắt đã cố dấu đi cái lúng túng sau cặp kính đen rất model. Lại còn cái khoản tắm. Ai đời đã hôi lại còn nhịn tắm. Mẹ ơi! Nếu không vì đại sự thì con chả dám hy sanh tới ngần này.

    Rồi, cũng đến lúc mở vòi sen để xua đi nỗi buồn gác trọ ấy, chắc phải hết cả bình xà bông lẫn thuốc tẩy mới làm cho cái mùi chỉ thích hợp với thịt chó ấy tạm bái bai chàng. Chàng thấy mình thơm ra phết. Cao hứng, chàng ném sạch sành sanh mấy cái chai lăn nách, cái thì trong túi quần, cái thì trong cặp táp, cái thì để dự bị đâu đó để có cái mà xài. Chàng cười với mình ở trong gương. Chà, cái gương bữa nay mới sáng làm sao. Trong đầu chàng mới lóe lên một ý nghĩ vui vui, hừm, cái gương chẳng sáng hơn mọi ngày đâu, mà chính là ta sáng đấy chứ.

    Dĩ nhiên, lại dĩ nhiên, là làm sao chàng có thể khỏi căn bệnh u ám ấy. Thế là chàng vừa bực vì bị chơi trác, vừa tự rủa thầm mình mi là đồ ngu chỉ thua con chó chút xíu thôi, vừa lo lượm lại mấy cái chai mà chàng mới vất đi mấy hôm trước, vừa hàng ngày phải kiếm cách gặp cho bằng được lão đạo sĩ nọ mà chửi 1 bài thật thảm thiết.

    Thì đây, lão đang ngồi uống cà phê bên hè đường. Nhìn cái mặt lão vừa đáng ghét lại vừa khôi hài. Lão nhăn nhăn cái mũi, tay vuốt mấy cọng tóc còn thưa hơn hàm răng thiếu tiền đạo đang nhe ra, làm chàng bật cười. Chàng cố cáu tiết mà không được, đành ngồi xuống, thở dài đánh sượt. Lão hỏi, sao kết quả thế nào. Kết với chẳng quả, chàng lúng búng nói cái gì mà chính chàng cũng chẳng hiểu. Chỉ tại mình ngu mà ra, nói đi nói lại còn quê một cục. Rốt cục, chàng cũng thốt ra đôi lời nghe rất xoàng, Vậy mà ông bảo hết à. Hết chứ còn gì nữa? Chàng giơ cao cái tay, định đưa cho lão…ngửi, rồi lại thôi, Đấy, hôi rình đây này! Ừ, thì đúng rồi, bôi thì hết hôi nách, hết bôi thì hôi là phải chứ còn gì! Mà tôi chỉ bảo đảm thế thôi chứ làm sao!Chú mày rõ vớ vẩn. Bài thuốc chỉ có thế thôi. Cũng như chú mày thấy nhà tao nhé…Này, sang đây mà xem. Rồi lão lôi chàng sang bên kia đường, chui vào cái hẻm nhỏ một lúc, rồi quặt vào cái nhà bé như đôi mắt lão lúc lão bỏ kính ra. Lão ấn chàng ngồi trên cái ghế con con kê cạnh cửa, rồi nheo nheo con mắt, nhìn chàng mà “đổ” một hơi dài, làm chàng chả có thể hít 1 hơi cho khỏi ngộp khỏi cái mồm lão:

    _Chú mày phải biết, nhà tao ở đây đã mấy chục mùa lá rụng, có nghèo thì đã chết ai. Vậy rồi tự nhiên có 1 đám bảnh bao như chú mày đến ngắm với nghía, đo với đạc, cứ y như các nhà bác học (tuy không hói đầu như tớ). Tớ ra tò mò hỏi, họ cứ im như tờ, chả giải thích giải ghét gì cả…Mãi sau này mới biết người ta mở rộng hẻm cho đẹp. Tao nghe thấy được, và cũng như mọi người nhăn răng cùng làm. Thế là con hẻm rộng ra, nom cũng đẹp. Dĩ nhiên là họ phải tráng nhựa cho văn minh chớ. Nhà tao cũng hân hạnh bớt đi cái vỉa hè uống cà phê mỗi sáng,cho đường về nhà em cách hai đoạn đường dài, tuy xa mà gần, tuy gần mà vân vân và vân vân…Nghĩa là đường đẹp hẳn lên. Nhưng có một cái rắc rối: Họ làm đường cao hơn cũ, thế là nhà tao đang thấp thành lùn. Vì đường cao thì phải be cửa kẻo nước mưa và đủ loại nước chảy sẽ vào nhà khi có cơ hội. Mà be thì mắt tớ kèm nhèm, nên có hôm té rơi cả răng (lão lại nhe…lợi ra mà dọa chàng). Tao lại nâng cái nền nhà tao lên cho đỡ cảm thấy thân phận mình bé mọn. Và đúng thế, tuy chẳng cao ráo gì, nhưng vì nhà tao vốn đã thấp, lại lâng lền nên ùa lộn, nâng nền lên thì hóa ra đầu tao đụng la phông, cho đên đã hói lại càng sói là thế. Tao cũng chẳng lấy thế làm buồn, vì buồn ơi bỏ đi tám! Nhưng, chán quá, lại nhưng. Chẳng hiểu mấy đứa tụi bay học rộng mà có hiểu cao không, tao không biết. Nhưng một hôm, họ lại đến, lại đo đo đạc đạc, rồi a lê hấp, họ lôi ruột con hẻm ra. Sao mà ngố vậy! Họ đào tung con hẻm lên chứ còn gì nữa! Làm cống. Lại đóng tiền. Lại bụi. Lại chửi rủa eo xèo nhức nách. Bỏ cống xuống rồi lấp đất lại.Rồi tráng nhựa cao hơn cũ chút chút cũng đủ chết thêm cái đầu tao. Thế là cái hẻm có thêm cái gờ vồng vồng ở giữa, nom rất Việt Nam nghe mậy! Rồi trời làm cho mưa rơi rơi giăng giăng mây tím dệt thành sầu: chỗ con lươn vồng lên đó, từ từ lõm xuống không theo 1 hệ thống quân giai nào cả, nên con đường xưa em đi vàng lên mái tóc thề, nay em chẳng còn đi nữa vì chỗ cao thì bụi, chỗ trũng có con ễnh ương làm tổ trong đó, em nào dám đi? Có phải là người ta lấy mắm tôm trị hôi nách không thì bảo?

    Chưa kịp lấy hơi, lão đã gân cổ lên giảng bài tiếp. Nào đã xong. Lại thêm nhiều gói mắm tôm của à à, nào là ống cấp nước, nào là cáp cao thế (thật ra là thấp thế, vì chon dưới thấp mà!). Chưa kể hẻm rộng ra có chút xíu mà người ta mang cả mấy cái chậu cây chà bá ra để chẹt ngang chơi ở sát nhà. Hỏi sao zậy, thì được ri pờ lai là để mấy cái xe hà bá khỏi lủi vô nhà. Ừa! mà đúng vậy, ai đời mấy cái đứa loai choai cứ nháo nhào ra vô cái hẻm này, bô xịt khói và âm thanh của mai cơn giắc sơn cũng chỉ là theo đít thôi. Có bữa, tao đang ngủ, mà mẹ cha nó chớ, chả biết nó dư cơm sao mà đêm nó tương vô cửa kiếng nhà tao cục gạch, kiếng tan tành bể, tao ngồi bật dậy mà hổng dám cục cựa vì chung quanh tao toàn là miểng kiếng tè le. Tao bị mấy trận như vậy, nên tao bèn bịt cửa sổ lại bằng ván ép, chỉ đục cái lỗ nhỏ nhỏ nhìn ra ngoài trời mỗi khi tao làm thơ thôi!

    Rồi lão khóc. Khóc như cha chết. Lão mếu máo, tao mới cho mày 1 toa nhỏ mà mày đã tính em xé đi, em xé đi thư tình em đã viết, ủa quên,mày đã tính xé xác tao ra rồi. May mà mày hiền, còn tao thì chỉ có cái lợi mà chẳng còn răng, nên tao đành lấy đức mà đãi nha. Mà mày thấy không, bao nhiêu cái rành rành ra đó, tao có nói gì đâu, gừ…gừ…Mày thông cảm cho tao, tao lỡ thề với mày tao mà nói láo thì vợ tao chết phải không. Hu hu…vì tao có không có vợ nên tao thề gian thề dối chút cho…vui mồm mà…Hu hu!

     

     

    LAM TRẦN 04.04.2013

     

August 1, 2013

  • Sinh Nhật Bạn Tháng TÁM

      

    Mừng Sinh Nhật Tháng 8.


     Những ngày vui của tháng Bẩy vừa khép lại _ nhưng, dư âm của ba tuần trăng với Hạ vẫn còn âm ỉ trong lòng những người học trò ít nhiều tiếc nuối. Tháng Tám vào mùa khai trường, thời tiết cũng mát mẻ dễ chịu hơn so với những cơn nóng cháy bỏng của tháng Bẩy… Đồng thời, bên cạnh những ngày đến trường vào lớp, tuổi thơ cùng tuổi học trò lại háo hức mong chờ những câu chuyện cổ tích vào đêm rằm phá cỗ…

    Xin được chia sẻ nỗi nhớ nhung về những kỷ niệm trong tháng Tám năm xưa với các bạn : Nguyn Văn Tuyên (01/08), Trương Bích Kim  (10/08),Phạm Đc Thành (12/08), Đinh Viết Hòa (12/08),Nguyễn Liên Hoa (14/08); Vũ Đình Tưng (15/08),TrầnVăn Cư (16/08), Phạm Thanh Thủy (18/08),Nguyễn Ngọc Tuyết (28/08); NguyễnThịTuyếtMai  (30/08) và Mai Thị Kim Thu (31/08) đã chào đi trong nhng ngày vui tháng Tám.

    SânGaSainthomas thân ái chúc mừng Sinh Nhật Mới của các bạn

July 31, 2013

  • Chuyện ngoài đường

    CHUYEN NGOAI DUON
    chuyện ngoài đường…


    Tui là kẻ không bao giờ gây ra tiếng động, vậy mà toàn bị người ta chửi bới, thậm chí cả cái bà già mát giây, cứ sáng bảnh con ngươi ra là đã liên hồi đá vào thân tui mà ca cẩm:

    _Cha tổ bố mày, cha tổ bố mày, đồ khốn nạn.

    Mặc cho bà chửi rủa đã mồm, tui chẳng hề giận bà ta, vì tui biết bả không hề có suy nghĩ gì ráo trọi trong lời ăn tiếng nói, cũng như chẳng hiểu thấu đáo cái hành động vũ phu bả ngày nào cũng đổ trên cái thân ròm của tui. Còn mấy trự say xỉn nữa cơ, chẳng biết mấy chả có nhớ đường về nhà không, chớ tui nghĩ là mấy chả không bao giờ quên. Ai đời, cứ bẻm nhẻm chiều là cái lũ ấy đi ngang qua chỗ tui đứng, vỗ vỗ vào cái lưng ốm nhách của tui rồi ề à cái gì đó chẳng rõ trong cái bản họng sặc mùi men, vừa hôi lại vừa chua…rồi thất thểu đi đâu đó ra ngoài kiếm cái gì đó cũng chua chua cay cay, hồi đầu còn nhấm nháp, sau đó đổ tuốt tuột vào cái miệng tiền trồng răng không hề có mà tiền bia bọt có thể đủ làm đám tang cho toàn thể các anh trai lâu lâu ta mới nhậu một lần, lần nào cũng từ tà tà chiều đến cập quạng đêm về trên phố vắng! Rồi, sau khi tàn tiệc, thì mấy ông nội của tui lại lếch thếch, có khi bò về ngang chỗ tui đứng, buồn buồn, vạch quần tương mẹ nó vào chân tui những thứ cũng hôi hôi tanh tanh như người ngợm của mấy khứa. Tui nào biết nói gì, vì tui chỉ là cái cột đèn góc xóm.

    Vậy đó! Thật là tội cho tui và các đồng nghiệp. Các bác biết không, có khi không chỉ mấy cha nhậu nhẹt đâm sầm vào tui, mà cả có anh chàng kia đẹp trai, đi xe hai bánh đẹp ác luôn, chả hiểu chàng vừa đi vừa a lô với nàng nào đó thì rầm một cái, sau đó là tiếng loẹt xoẹt của cái xế dãy dụa dưới chân tui, còn chàng thì nhăn nhăn nhó nhó với bộ quần áo lấm lem cái gì đó dưới chân Ngài Cột Đèn là tui chứ còn ai nữa, cái a lô thì văng nắp vào lỗ cống gần đó, cái bánh xe quay nhanh nhanh, chiếc thân xe rung rinh…Miệng chàng văng ra câu được học từ đại học đọc hại nào đó, nghe rất ư là “chuẩn”, ĐM cái thằng nào để cái cột đèn…giữa đường .

    Thiệt là xúc phạm cho cả cái nền văn minh! Bộ nó muốn khiêng cái cột đèn tui vào cái nhà hà bá của nó chắc. Không được, vì dù gì, khi còn đứng trụi lủi ở đây, tui còn có cửa mà sống, mà…tư duy, chớ còn nằm trong nhà ai đó là tui chết chắc. Vì trước sau gì thì thiên hạ cũng leo lên đầu tui, móc móc câu câu mấy cái giây gì đó vào cái ổ mạng nhện có từ đời tám kiếp chằng chịt trên mình tui, rồi dấu dấu giếm giếm…à! Thì ra mi ăn cắp điện nhá! Đâu có sao, tao ăn cắp của nhà nước chứ có ăn cắp của ai đâu. Trời ơi! Vậy nó nghĩ nhà nước khác nhân dân ư?Nó nghĩ ăn cắp của công thì vô ưu vô tư, còn của nhà người ta thì nó đánh cho bỏ mẹ! Nó đi học mà chả hiểu tí gì về của công là của mọi người, trong đó có tui nếu có ai đó gọi tui là người. Hèn nào mà người ta cứ thi nhau xài đồ chùa, đúng là cha chung chẳng ai khóc!

    Vì cột đèn cũng là một loại cột, mà là cột “chùa”, nên tôi được người ta ưu ái (hay u uất chẳng biết nữa) gửi lắm thứ thuộc loại có giây và kể cả các loại không có giây. Dĩ nhiên, là phải có giây điện, cái loại này lắm kẻ ngán. Chỉ có kẻ điếc không sợ súng mới coi thường loại giây tối cao này. Số là có gã kia hành nghề trộm đêm. Cũng bởi cái bóng cao áp chết tiệt treo ngang cần cổ tui tối mò cả mười mấy năm nay mà sinh ra cớ sự. Ai đời, cái hộp đựng bóng đèn vì xiết không chặt nên mưa từ trời chen chúc vô. Đầy hộp! Thế là đèn ngâm ngẩm tịt ngòi. Người ta nào là làm đơn xin xin xỏ xỏ để có chút ánh sáng ban đêm cho kẻ chích xì ke còn biết đường mà lụi trúng mạch máu, kẻo nó chết làm gì có đất mà chôn. Ừ, xin thì xin, còn cho hay không lại thuộc về tập hai chưa bao giờ xuất bản. Vậy đó! Cái thằng ông cố nọ, mới có con được 2 tháng tuổi, cóc lo làm chỉ ham cờ bạc nên đêm đến tranh thủ leo cột vào nhà kế tui mà chôm chỉa. Đã nói là nhớ ngủ thì khóa cửa lại mà hổng chịu nghe mới ra cớ sự. Anh hai tui thấy cửa mở bèn chờ đêm đến- một đêm không trăng sao-, ảnh leo tới giữa chừng rồi lại quên cái móc nên lại leo xuống coi bộ thiện nghệ lắm. Rồi ảnh có vẻ hớn hở vì cái sự thông minh của mình mà tái leo lên cái thân ghẻ lở của tui. Rồi anh dừng chân lại,chuẩn bị leo qua lan can cái nhà vô phước sắp được đón chào anh. Anh lớ quớ cầm cái cây sắt dài, huơ huơ trong không gian chằng chịt những giây với nhợ. Vậy mà roẹt một cái, anh xui xẻo của tui bị mấy cái giây trung thế phóng phát một té nằm vắt vẻo trên cái mớ giây lùm xùm, cái cây sắt của ảnh nhảy lổm cổm trên mặt đường làm ai đó bật cửa mở ra, phát giác cái thân đen xì vì cháy của anh. Dĩ nhiên là người ta hô hoán. Trước sự chứng kiến nghiêm trang của tui, người ta đem ảnh xuống. Trời đất, ảnh cháy táo tạo từ đỉnh đầu tới dưới thắt lưng. Sau này, người ta kể lại, vợ ảnh vừa nuôi đứa nhỏ 2 tháng tuổi, vừa coi sóc anh vì may sao ảnh vẫn còn sống sau cú cao thế chưởng ấy.Mặt mũi anh cũng không đến nỗi mất đẹp trai lắm. Tuy vậy, anh bị co rút cái cần cổ, hai tay 10 còn 4 ngón, cũng lạ, là “chim” anh chẳng bị gì sất cả các bác ạ! Mỗi lần cô vợ 25 tuổi tắm cho chồng, là phải đem cái ông xã chết tiệt ấy ra hàng hiên mà xếch xy chăm phần chăm anh ý ra mới có đủ chỗ. Nhiều lúc tui nghĩ thằng này mà không chừa cái tội ăn cắp, khéo nó còn có thể làm nghề 2 ngón được, vì 2 tay của nó, 1 tay còn nhất chỉ, tay kia tam chỉ. Mà móc bóp người ta chỉ cần nhị chỉ thôi chớ sao!

    Các bác có bao giờ nghe  cái thành ngữ thượng bất nghiêm, hạ tắc thở ủa quên hạ tắc loạn chưa nhỉ. Này nhé, có lần mấy đứa con gái nhà ai lủng xủng ăn mấy trái sầu riêng sầu tây gì đó. Các nương ăn xong, tiện tay, quẳng mẹ mấy cái vỏ xuống đường. Ai dè, vì trước khi ném mà không tập, nên có cái vỏ đã móc hết ruột xơi, bay từ lầu các nương và nhẹ nhàng đáp xuống chùm giây muôn đời lỏng nhỏng máng trên cái thân cơ khổ của tui. Gió nào làm rơi được ngay! Quýs nàng thấy vậy bèn trốn biệt vào nhà, để hôm sau, sau nhiều cái đu đưa đỏng đảnh suốt đêm của cái vỏ tách làm tư. Cứ như có me mo ry gì đó, mà cái bà bán bún bò đang ế ẩm phần vì trời mưa, phần vì người ta nghe nói bún bi giờ ăn vô là toi mạng; bà này đang loay hoay đốt vía thì tủm một phát, cái vỏ đầy gai nhọn hạ cánh cấp kỳ xuống thùng nước lèo, làm bả vất cả quẹt, cả giấy mà nhảy bổ vào nhà, trên áo bà vằn vện màu vàng của bức tranh “vỏ sầu riêng vô thùng bún”. Thật là một bức tranh trác tuyệt. Chưa hết! Lúc sau đó, có mấy đứa con gái trên lầu cao bên kia lò dò đi xuống, ra vẻ thương hại, lép nhép hỏi bà, Ủa, bác Sến bị sao vậy? Ủa mấy đứa hổng biết gì sao!…Chẳng biết đứa khốn nạn nào ném cái vỏ sầu riêng vô hàng tao nè. Mẹ cha tụi nó chứ! Dĩ nhiên là mấy cô gái mặt đỏ lừ, miệng cười mà chẳng nói chẳng rằng chi cho lộ chuyện. Đó, có phải trên cao mà không nghiêm chỉnh thì kẻ hạ tầng cơ sở lãnh sẹo là chắc bảy mươi hai phần dầu luôn!

    Tui có lắm chuyện để kể cho các bác nghe lắm, nhưng sợ các bác sẽ thường xuyên nói tiếng Đức thì xấu hổ cho bản sắc dân tộc mấy ngàn năm văn hiến, nhất là chuyện mấy cái biển quảng cáo đeo và dán trên mình tui. Các bác coi, ai đời người ta đã rành rành treo cái bảng phòng mạch của bác sĩ Chém, cái lão khỉ gió nào vớ vẩn dán ké ngay bên cạnh tờ quảng cáo nhà đòn Chôn, mới khai trương. Bảng bác sĩ thì đỏ. Dĩ nhiên bảng kia màu đen là đúng gu rồi. Ai đó cũng có duyên hài lắm nên thêm kề bên bảng chỉ dẫn đến quán điểm tâm, mấy cái tờ giấy ghi rõ địa chỉ hút hầm cầu. Mẹ ơi! Thật là vui nhộn! Thật là tương thân tương ái!

    Mấy cái bảng ấy rồi cũng phải hạ thổ xuống đường đi lối lại, khi mấy anh chàng thợ gì gì đó leo lên nghịch, sửa (mà chẳng bao giờ làm cho cái đèn mười mấy năm tối hù được sáng lên cuộc đời vốn có). Chả biết mấy ảnh sửa cái gì, chỉ biết mấy ảnh cứ kềm và búa, cắt ráo trọi mấy cái bảng kể trên để ta còn có chỗ mà leo chớ. Làm xong việc của mấy ảnh là chân tui lại lây nhây với mấy cái thứ vừa được thả xuống. Hàng xóm và mấy người ve chai thì lấy làm thích vì cái cột đèn xấu xí nom sáng hơn, và mấy cái bảng có khi có danh tính  những vị tiến sĩ lùi sĩ gì đó được triệu hồi về lò ve chai mà chả tốn đồng xu nào để mua. Anh thợ đi rồi, có khi cả xóm nhao nhao lên, sao điện thoại nhà tui nghe được cả cuộc gọi từ ai đó tới nhà bà? Sao truyền hình cáp gì mà chỉ còn sọc tới sọc lui mà chẳng có cái hình gì ráo trọi? Đủ thứ vì sao và vì sao. Lại chửi, lại nói qua nói lại, lại ngày mai trời hơi đẹp một tí, anh chàng hôm qua lại leo lên, lại gỡ bỏ mấy cái bảng hồi đêm mới treo mà tên cũ xuống đất, lại ve chai tới lượm. Mỗi nhà lại tọt vào trong, kiểm tra điện thoại, in tờ nét, truyền hình cáp xem đã xài được chưa. Có khi phải kiểm xem cái đầu vốn đã hói vì vợ hay xoa, nay có rụng thêm cọng nào không mà buồn.

    Này, tối hôm qua, lúc ấy tầm 11 giờ, tui thấy có anh chàng đi xe đạp đứng dựa dưới chân tui. Cũng may, trời mới mưa nên chân tui hổng còn cái mùi gì ráo trọi, cũng chưa thấy mấy gã say ghé thăm. Mấy nhà chung quanh đã tắt đèn. Chỗ tui đứng hơi tối tối. Rồi có 1 cô nàng ở nhà nào đó chạy ra, chẳng biết hai đứa nó nói chuyện gì với nhau vì tai tui ở xa trên cao lắm, chỗ cục sứ cách điện trung thế. Chỉ biết là sau cùng, không biết tui có nhìn lộn không, ừ, sau cùng, tụi nó hôn nhau cái chụt! Láo chết!

     

                                                                                                        

    LAM TRAN 07/31/2013


     

July 30, 2013

  • Bước chân Thu…

     

    Em có thấy lẩn thẩn vào thu

    Lá rơi chen lấn cả vỉa hè

     Xào xạc chân ai bâng khuâng bước

    Tóc mềm quyến rũ trái tim si.

     

    Em có nghe lất phất hạt mưa

    Hát vu vơ đâu đó tựa hồ

     Lẻn ra từ lòng anh đắm đuối

    Từ dạo hôm nào em bước qua

     

    Em có yêu nặng trĩu cung chiều

    Mây xám lăng quăng, phố hắt hiu

    Lác đác người qua, trong số ấy

    Là anh, kẻ đứng, giả đăm chiêu.

     

    Em có nghĩ trong cơn gió thu

    Có lời gửi gấm một gã khờ.

    Rằng, tuy mùa thu đơn chiếc lắm

    Chẳng bằng cái lạnh kẻ ngẩn ngơ.

     

    Em có biết bối rối lòng anh

    Mỗi chiều gót nhỏ vội bước nhanh

    Không nhìn nhưng chắc em hẳn biết

    Có kẻ, mùa thu sớm giật mình.

     

    LAM TRẦN 28.07.2013

  • Thử dừng chân…

    THU DUNG CHAN

     

    Hãy dừng lại, xem dưới chân mình có cái gì đang chết gí
    Dưới đế giày năm tháng miệt mài trôi
    Dưới con tim đã chết tự một chiều
    Ta để quên tình yêu vào góc tủ.
    Hãy dừng chân, ngẩng nhìn trời xanh phượng rũ
    Để thấy rằng nhịp bước của thời gian
    Nhanh hơn ta chạy, nhanh đến bàng hoàng
    Khi nghĩ lại ta đã làm được gì cho nhân thế?
    Hãy tháo kính ra để thấy rằng ta không thể
    Nhìn mọi sự trên đời bằng chính chúng hiện thân
    Ta luôn tiếp cận mọi chuyện bằng cái viển vông
    Và nông cạn nơi cái đầu tưởng là thông minh lắm.
    Hãy cười khan, và tự bêu riếu mình, vì chắc hẳn
    Chỉ mai kia sẽ có kẻ nói như thế về mình
    Và lúc ấy, hoặc là phải nín thinh
    Hoặc quạu quọ, lèng èng như kẻ câm bật tiếng.
    Hãy soi gương xem ảnh ai hiển hiện
    Có phải là kẻ ta muốn thấy hàng ngày
    Hay là kẻ ai cũng muốn phân thây
    Xin hãy nhớ, lâu lâu nhớ dừng chân mà suy nghĩ.

     

     

    LAM TRẦN 28.07.2013

July 21, 2013

  • Lời cô mắt tím…

    ladyplayinginstrumentailan0ap

    Chỉ là một chút bông đùa

    Sao anh cắn bút ngẩn ngơ thư tình?

    Làm tim em bỗng nhiên run rẩy

    Đọc xong rồi mà mãi bâng khuâng!

    Chỉ là một chút…nhố nhăng

    Sao anh lại trói buộc thân em vào?

    Em nào có ngọt ngào như anh nghĩ

    Đã vậy còn bi lụy, hờn ghen

    Bạn em vẫn bảo “mày điên”

    Mà anh lại tả là tiên, tiên nỗi gì?

    Cho anh biết em lỳ lắm đấy

    Có khi còn trái khoáy nữa cơ!

    Anh chịu được cái vật vờ

    Mà em đã trót ỡm ờ vào thân?

    Lúc ấy anh có bần thần nghĩ lại

    Chuyện quen em thật hãi hùng thay

    Rồi anh sẽ nói chia tay,

    Như mấy chàng bữa trước ngất ngây một thời!

    Chỉ là chút vui chơi mà đã

    Nghĩ là yêu, anh quá thơ ngây!

    Này, thư sao chẳng đủ dài

    Mai anh có lại, nhớ viết vài trang nghen.

     

                   LAM TRẦN 15.07.2013

July 20, 2013

  • thư ngỏ với các bạn mới…

    THANK D

    Thư Ngỏ gửi các bạn mới…


    Thân chào các bạn mới .

    Dư âm ngày Truyền Thống 06/07 vừa qua , nhiều ít vẫn còn lắng đọng ở mỗi anh chị em chúng ta . Mỗi năm cũng đã có đôi ba lần chúng ta gặp gỡ nhau chính thức từ THÂN HỮU ST THOMAS , sự tham dự của các bạn và những thành phần khác là sự khích lệ ,cổ vũ , để làm nên sự thành công như mong đợi ,để có được diện mạo như hôm nay  .

    Theo thông lệ , sau mỗi lần họp mặt , dù ở ngày Truyền Thống hay dịp tất niên , THÂN HỮU TRƯỜNG THÁNH THOMAS , lai được tiếp nhận thêm những người anh chị em mới . Đây là cơ hội để các bạn cũ , đã , đang sinh hoạt ở cả hai trang web , nhận diện laị những người bạn xưa , biết đâu đấy , tình cờ ” chộp ” được những người bạn xưa , vẫn đang hiện diện ở đâu đó quanh đây!!!

    Trước khi trình làng những người bạn mới, BĐD cũng xin nhắc lại và phổ biến cùng bạn mới cũ , một số quy định cho việc sinh hoạt ở Yahoo.Group St.Thomas , tránh những phiền phức không đáng có như đã xảy ra .

    THÂN HỮU ST THOMAS hoạt động theo tôn chỉ và Bản Điều Lệ đã được toàn thể anh chị em  thông qua ngay từ ngày đầu thành lập ( tìm xem bên trang xanga khoảng 1/2011 ),  mọi việc đã đề ra ban đầu , ngày nay chúng ta vẫn dựa theo văn bản này cho moi sinh hoạt bây giờ và sau này . BĐD chỉ xin nhắc lại vài điều cho việc sinh hoạt ở group này , nhằm tránh sự việc đáng tiếc , không đáng có  :

     -  Ngoài trang web Yahoo.group này chúng ta còn có trang web đang hoạt động song song là : http://sainthomas.xanga.com - Mọi người có thể vào trang này , còn bên group , bạn phải có địa chỉ email và xin gia nhập mới sinh hoạt được .

     -  Các bạn được tự do thể hiện cảm súc , từ những bài viết tự luận , tùy bút , giới thiệu , phóng sự ..v…..v….. không ngoài mục đích xuất phát từ Trường xưa – Bạn cũ , mang đén những điều hay lạ ,cùng nhau chia sẻ niềm vui , nỗi buồn , cùng sự thông cảm lẫn nhau từ mọi thành phần , mọi phía .

     -  Bạn được  truyền tải những bài của tác giả khác với cùng mục đích như trên .

     -  Không phổ biến hay truyền đạt những gì dính dáng tới chính trị . Thật là khó xử cho BĐD một khi có tranh luận về vấn đề này . Các bạn nếu muốn cứ gửi email riêng cho địa chỉ mà bạn muốn , đây là tự do của các bạn , tránh phiền phức đến những người anh chị em khác  .

         –  Không sử dụng diễn đàn này để công kích , nói xấu nhau , hay dùng những lòi lẽ kích động , hù dọa , dẽ làm tổn thương đến nhiều người anh chị em khác , Họ đang có nhiều hình ảnh tốt đẹp về Trường Xưa  - Bạn Cũ . Tiêp đến xin giới thiệu những người ban mới .

      Đây là danh sách 19 bạn mới , tham gia ngày Truyền Thống 06/07/2013

     

     - Trần Đình Chiến             (NK 70-71)

     -  Trần Phúc Chinh          (71-72)

     -  Nguyên Thị Dung        

     -  Trần Danh Dự               (-75)

     -  Phạm Sơn Hà                (74-75)

     -  Võ Trung Hiếu              (74-75)     

     -  Đinh Văn Hóa  -             (72-73)

     - Dương Thị Kim Hoàn     

     -  Lê Văn Hưng                   (72-73)

     -  Hoàng Thi Lan                   (71-75)     

     -  Mai Thị Loan  

     -  Nguyễn Thị Nhung          

     -  Vũ Nam Phong                

     -  Bùi Xuân Riện                                   

     -  Phạm Cao Sơn                (73-75)     

     -  Đăng Văn Tiến                             

     - Nguyễn Thị Ngọc Tuyết            

     -  Lê Thị Trọng Tuyết                  (75-77)   

     -  Nguyễn Văn Tĩnh                  (72-73)     

     

         Thân chào các bạn , hẹn gặp lại 

     

                               BĐD Thân Hữu Trường Thánh Thomas 7/2013