Nhiều khi tôi tự hỏi mình là gì trong cõi người tỉ tỉ
Mà đăm chiêu nghĩ ngợi suốt tháng ngày
Sao không ca vui với gió thổi mây bay;
Nhào xuống biển rong chơi với lũ cá trời phóng khoáng.
Nhiều khi tôi tự trách sao không làm ly cà fé mỗi sáng.
Với bạn bè hay chí ít với cánh phượng trên cao
Hay nhào vội ra cho kịp thoáng mưa rào
Vừa đủ ướt, để hong khô khi nàng mưa vừa cười cười đi khỏi.
Nhiều khi tôi muốn ném bang bang hòn sỏi
Cho nhảy lưng tưng trên phẳng lặng mặt hồ
Như những chú bé của thuở rất xa xưa
Để tìm lại chút thơ ngây mà thời gian đã lạnh lùng tước bỏ.
Nhiều khi tôi nghĩ sao không như ngày xưa, có một đêm thả bộ
Từ trung tâm thành phố lếch thếch mãi mới về
Trong cái lành lạnh, cái thôi miên của không khí giao thừa
Và có thể còn chưa về nhà, mà lại điên điên ngồi đâu đó làm ly ca fé nửa sáng.
Nhiều khi tôi tiếc là đời mình vắng lặng
Chỉ có bút chì và mảnh giấy con con
Ghi mọi thứ- mà mọi người bảo là lẵng nhẵng, lăng nhăng-
Chả ra làm sao cả khi nhịp đời đi vội vã lắm.
Tôi chả biết làm sao khi đời còn rất ngắn:
Mắt đủ xài giỏi lắm chỉ dăm năm
Miệng có tía lia, thì cũng có lúc…sưng mồm.
Rồi như thóc kia, lại lặng yên, vì bản thân là thóc.
Tôi chả biết làm sao, chỉ mong lòng không phai nhạt
Với những gì đã gắn bó-thật riêng-
Dẫu qua đi những nắm bắt đời thường
Thì đành chịu, vì ôi! Tôi là mẫu người như vậy đó.
lamtran04/2013