Month: August 2013

  • Ngày thực tập cho lễ Thành Hôn

    Wedding Rehearsal of Thai & Mindy


    Những cánh đồng nho bát ngát trải dài trên mảnh đất nối liền nhau giũa  2 thành phố Napa và Calistoga nổi danh về sản xuất rượu vang và đỏ của Hoa Kỳ _ cùng xuôi về ôm ấp bao quanh khu vườn hồng Hans Fahden Vineyards; một địa điểm thơ mộng gũi gần với cảnh trí thiên nhiên _ rất trữ tình và lãng mạn cho các đôi uyên ương muốn tổ chức ngày vui nhất đời của mình trong dạ tiệc Tân Hôn…

    Hôn lễ của hai cháu Lương Quốc Thái và Krieger Mindy sẽ được hân hạnh tổ chức tại điạ điểm nên thơ dễ thương này vào chiều Thứ Bẩy ngày 17 tháng 8 năm 2013, từ ước mong bởi tình yêu nồng nàn trân qúy của ông bà Don Kreiger dành cho con cái…

    Chúa Nhật tuần qua, chúng tôi đã góp mặt tại Hans Fahden Vineyards để cùng nhau thực tập cho Ngày Tân Hôn ấy …

     

  • Người không đến…

    nguoi khong den
    Người không đến…


     

    Người không đến, hồn tôi bao bối rối
    Lệ u buồn vương ánh mắt sầu côi.
    Khúc tình ca nồng ấm đã xa khơi;
    Lời thương nhớ phai mờ theo sương khói.
    Con phố cũ giờ không người đón đợi
    Nỗi sầu tư phủ kín một bên đời.
    Cơn sóng lòng khua động mảng tình lơi
    Đời không vẹn, nẻo về tim ngăn lối.
    Người không đến,màu trời pha sắc tối
    Lá hoa tàn, mây tím ngập ngừng trôi
    Những dấu yêu xô dạt cuối chân trời.
    Trong quạnh vắng nghe hồn thơ vụn vỡ.

     

    PHẠM THỊ MAI 08/2013

  • Bịch mắm tôm…

    bịch mắm tôm !?


     

    Nghe người ta mách nước, nên chàng cũng cố thực hiện, vì nghe nói hiệu quả tức thì và dài lâu. Ngặt cái phải nhịn tắm trước và sau 1 ngày. Thôi cũng được. Vậy là chàng ra chợ mua bịch mắm tôm- thứ mà chàng ghét cay ghét đắng- Chàng cố bịt mũi cho cái mùi mà có nhiều người thích khi ăn bún riêu hay nhậu thịt chó xộc lên cái vầng trán nhăn nhó cố hữu của mình. Rồi chàng cũng làm được việc cần làm là bôi cái hỗn hợp màu xám xám ấy vào hai bên nách mang tiếng là hôi của chàng. Đúng vậy, chàng bị hôi nách bẩm sinh, chàng biết các nàng rất dị ứng với căn bệnh mất lịch sự này. Dù chàng có tiếng là văn hay chữ tốt, nhưng vẫn ngài ngại làm sao khi đứng cạnh ai đó có chút xíu ngưỡng mộ cái sắc đẹp da diết của chàng. Tóm lại, chàng đẹp giai, học giỏi, khéo mồm khéo miệng mà chỉ tội…Oải quá!

    Thế là chàng tìm hiểu các phương pháp, các loại thuốc cần thiết nhưng chả đi đến đâu, thì có ông kia, dáng đạo sĩ, tóc bạc lơ thơ bay trên cái đầu chỉ còn toàn làn da hồng hồng mà ruồi leo lên ắt trượt! Dĩ nhiên là ổng hói đầu, thêm đôi mắt nghiêm nghiêm đàng sau cặp đít chai dầy cộm làm ổng có vẻ đáng tin hơn đáng ngờ. Ổng chỉ cho chàng và còn thề thốt, tui mà nói láo là vợ tui chết liền.

    Và chàng cứ vậy mà làm, chàng trốn luôn trong phòng, đến nỗi chàng phải nhờ mấy đứa bé hàng xóm mua dùm chàng mấy ổ bánh mì ăn cầm hơi, chứ ai lại ra đường khi cái mùi mắm tôm cứ lẽo đẽo bám vào đôi mắt đã cố dấu đi cái lúng túng sau cặp kính đen rất model. Lại còn cái khoản tắm. Ai đời đã hôi lại còn nhịn tắm. Mẹ ơi! Nếu không vì đại sự thì con chả dám hy sanh tới ngần này.

    Rồi, cũng đến lúc mở vòi sen để xua đi nỗi buồn gác trọ ấy, chắc phải hết cả bình xà bông lẫn thuốc tẩy mới làm cho cái mùi chỉ thích hợp với thịt chó ấy tạm bái bai chàng. Chàng thấy mình thơm ra phết. Cao hứng, chàng ném sạch sành sanh mấy cái chai lăn nách, cái thì trong túi quần, cái thì trong cặp táp, cái thì để dự bị đâu đó để có cái mà xài. Chàng cười với mình ở trong gương. Chà, cái gương bữa nay mới sáng làm sao. Trong đầu chàng mới lóe lên một ý nghĩ vui vui, hừm, cái gương chẳng sáng hơn mọi ngày đâu, mà chính là ta sáng đấy chứ.

    Dĩ nhiên, lại dĩ nhiên, là làm sao chàng có thể khỏi căn bệnh u ám ấy. Thế là chàng vừa bực vì bị chơi trác, vừa tự rủa thầm mình mi là đồ ngu chỉ thua con chó chút xíu thôi, vừa lo lượm lại mấy cái chai mà chàng mới vất đi mấy hôm trước, vừa hàng ngày phải kiếm cách gặp cho bằng được lão đạo sĩ nọ mà chửi 1 bài thật thảm thiết.

    Thì đây, lão đang ngồi uống cà phê bên hè đường. Nhìn cái mặt lão vừa đáng ghét lại vừa khôi hài. Lão nhăn nhăn cái mũi, tay vuốt mấy cọng tóc còn thưa hơn hàm răng thiếu tiền đạo đang nhe ra, làm chàng bật cười. Chàng cố cáu tiết mà không được, đành ngồi xuống, thở dài đánh sượt. Lão hỏi, sao kết quả thế nào. Kết với chẳng quả, chàng lúng búng nói cái gì mà chính chàng cũng chẳng hiểu. Chỉ tại mình ngu mà ra, nói đi nói lại còn quê một cục. Rốt cục, chàng cũng thốt ra đôi lời nghe rất xoàng, Vậy mà ông bảo hết à. Hết chứ còn gì nữa? Chàng giơ cao cái tay, định đưa cho lão…ngửi, rồi lại thôi, Đấy, hôi rình đây này! Ừ, thì đúng rồi, bôi thì hết hôi nách, hết bôi thì hôi là phải chứ còn gì! Mà tôi chỉ bảo đảm thế thôi chứ làm sao!Chú mày rõ vớ vẩn. Bài thuốc chỉ có thế thôi. Cũng như chú mày thấy nhà tao nhé…Này, sang đây mà xem. Rồi lão lôi chàng sang bên kia đường, chui vào cái hẻm nhỏ một lúc, rồi quặt vào cái nhà bé như đôi mắt lão lúc lão bỏ kính ra. Lão ấn chàng ngồi trên cái ghế con con kê cạnh cửa, rồi nheo nheo con mắt, nhìn chàng mà “đổ” một hơi dài, làm chàng chả có thể hít 1 hơi cho khỏi ngộp khỏi cái mồm lão:

    _Chú mày phải biết, nhà tao ở đây đã mấy chục mùa lá rụng, có nghèo thì đã chết ai. Vậy rồi tự nhiên có 1 đám bảnh bao như chú mày đến ngắm với nghía, đo với đạc, cứ y như các nhà bác học (tuy không hói đầu như tớ). Tớ ra tò mò hỏi, họ cứ im như tờ, chả giải thích giải ghét gì cả…Mãi sau này mới biết người ta mở rộng hẻm cho đẹp. Tao nghe thấy được, và cũng như mọi người nhăn răng cùng làm. Thế là con hẻm rộng ra, nom cũng đẹp. Dĩ nhiên là họ phải tráng nhựa cho văn minh chớ. Nhà tao cũng hân hạnh bớt đi cái vỉa hè uống cà phê mỗi sáng,cho đường về nhà em cách hai đoạn đường dài, tuy xa mà gần, tuy gần mà vân vân và vân vân…Nghĩa là đường đẹp hẳn lên. Nhưng có một cái rắc rối: Họ làm đường cao hơn cũ, thế là nhà tao đang thấp thành lùn. Vì đường cao thì phải be cửa kẻo nước mưa và đủ loại nước chảy sẽ vào nhà khi có cơ hội. Mà be thì mắt tớ kèm nhèm, nên có hôm té rơi cả răng (lão lại nhe…lợi ra mà dọa chàng). Tao lại nâng cái nền nhà tao lên cho đỡ cảm thấy thân phận mình bé mọn. Và đúng thế, tuy chẳng cao ráo gì, nhưng vì nhà tao vốn đã thấp, lại lâng lền nên ùa lộn, nâng nền lên thì hóa ra đầu tao đụng la phông, cho đên đã hói lại càng sói là thế. Tao cũng chẳng lấy thế làm buồn, vì buồn ơi bỏ đi tám! Nhưng, chán quá, lại nhưng. Chẳng hiểu mấy đứa tụi bay học rộng mà có hiểu cao không, tao không biết. Nhưng một hôm, họ lại đến, lại đo đo đạc đạc, rồi a lê hấp, họ lôi ruột con hẻm ra. Sao mà ngố vậy! Họ đào tung con hẻm lên chứ còn gì nữa! Làm cống. Lại đóng tiền. Lại bụi. Lại chửi rủa eo xèo nhức nách. Bỏ cống xuống rồi lấp đất lại.Rồi tráng nhựa cao hơn cũ chút chút cũng đủ chết thêm cái đầu tao. Thế là cái hẻm có thêm cái gờ vồng vồng ở giữa, nom rất Việt Nam nghe mậy! Rồi trời làm cho mưa rơi rơi giăng giăng mây tím dệt thành sầu: chỗ con lươn vồng lên đó, từ từ lõm xuống không theo 1 hệ thống quân giai nào cả, nên con đường xưa em đi vàng lên mái tóc thề, nay em chẳng còn đi nữa vì chỗ cao thì bụi, chỗ trũng có con ễnh ương làm tổ trong đó, em nào dám đi? Có phải là người ta lấy mắm tôm trị hôi nách không thì bảo?

    Chưa kịp lấy hơi, lão đã gân cổ lên giảng bài tiếp. Nào đã xong. Lại thêm nhiều gói mắm tôm của à à, nào là ống cấp nước, nào là cáp cao thế (thật ra là thấp thế, vì chon dưới thấp mà!). Chưa kể hẻm rộng ra có chút xíu mà người ta mang cả mấy cái chậu cây chà bá ra để chẹt ngang chơi ở sát nhà. Hỏi sao zậy, thì được ri pờ lai là để mấy cái xe hà bá khỏi lủi vô nhà. Ừa! mà đúng vậy, ai đời mấy cái đứa loai choai cứ nháo nhào ra vô cái hẻm này, bô xịt khói và âm thanh của mai cơn giắc sơn cũng chỉ là theo đít thôi. Có bữa, tao đang ngủ, mà mẹ cha nó chớ, chả biết nó dư cơm sao mà đêm nó tương vô cửa kiếng nhà tao cục gạch, kiếng tan tành bể, tao ngồi bật dậy mà hổng dám cục cựa vì chung quanh tao toàn là miểng kiếng tè le. Tao bị mấy trận như vậy, nên tao bèn bịt cửa sổ lại bằng ván ép, chỉ đục cái lỗ nhỏ nhỏ nhìn ra ngoài trời mỗi khi tao làm thơ thôi!

    Rồi lão khóc. Khóc như cha chết. Lão mếu máo, tao mới cho mày 1 toa nhỏ mà mày đã tính em xé đi, em xé đi thư tình em đã viết, ủa quên,mày đã tính xé xác tao ra rồi. May mà mày hiền, còn tao thì chỉ có cái lợi mà chẳng còn răng, nên tao đành lấy đức mà đãi nha. Mà mày thấy không, bao nhiêu cái rành rành ra đó, tao có nói gì đâu, gừ…gừ…Mày thông cảm cho tao, tao lỡ thề với mày tao mà nói láo thì vợ tao chết phải không. Hu hu…vì tao có không có vợ nên tao thề gian thề dối chút cho…vui mồm mà…Hu hu!

     

     

    LAM TRẦN 04.04.2013

     

  • Sinh Nhật Bạn Tháng TÁM

      

    Mừng Sinh Nhật Tháng 8.


     Những ngày vui của tháng Bẩy vừa khép lại _ nhưng, dư âm của ba tuần trăng với Hạ vẫn còn âm ỉ trong lòng những người học trò ít nhiều tiếc nuối. Tháng Tám vào mùa khai trường, thời tiết cũng mát mẻ dễ chịu hơn so với những cơn nóng cháy bỏng của tháng Bẩy… Đồng thời, bên cạnh những ngày đến trường vào lớp, tuổi thơ cùng tuổi học trò lại háo hức mong chờ những câu chuyện cổ tích vào đêm rằm phá cỗ…

    Xin được chia sẻ nỗi nhớ nhung về những kỷ niệm trong tháng Tám năm xưa với các bạn : Nguyn Văn Tuyên (01/08), Trương Bích Kim  (10/08),Phạm Đc Thành (12/08), Đinh Viết Hòa (12/08),Nguyễn Liên Hoa (14/08); Vũ Đình Tưng (15/08),TrầnVăn Cư (16/08), Phạm Thanh Thủy (18/08),Nguyễn Ngọc Tuyết (28/08); NguyễnThịTuyếtMai  (30/08) và Mai Thị Kim Thu (31/08) đã chào đi trong nhng ngày vui tháng Tám.

    SânGaSainthomas thân ái chúc mừng Sinh Nhật Mới của các bạn