
đưa thư…
Chẳng hiểu tại sao mà các bác í lại nhét vào tay tui một xấp thư mời, và nhe nhiều hàm răng ra dặn dò cứ y như bố mẹ dặn con, rằng anh chịu khó đưa giúp chúng tôi nhá (làm như tui hay khó chịu khi ai sai tui vậy. Ở nhà vợ tui còn sai tui mà tôi có dám khó chịu bao giờ đâu!Các bác cứ yên tâm)
Thế là sáng hôm sau, sau khi được mấy bác tống cho ly cà phê ven kênh Nhiêu Lộc. À, hai bác này dễ thương lắm. Một là bác Minh chuyên gia đọc kinh cầu nguyện. Hai là bác Bình chuyên gia thỉnh thoảng nhõng ngẽo với vợ bác í. Hai bác vừa tiễn biệt người quá cố đến cửa đời đời thì lập tức nhớ đến tui-người lắm mép- mà í ới, réo tui đến độ quên mất cái vụ ăn sáng mà ra cò cưa với các bác ấy ở quán cà phê. Hai bác í, một người giọng líu lo trên giời, một người giọng thuốc lào hiếm có, cùng với tui đang “tám” về mọi sự trên đời, tóm lại là nói phét với nhau, thì tui chợt nhớ ra ông anh cột chèo mí tui. Có lần cũng tại cái quán này, ảnh vô tình tiết lộ ảnh từng học xen tô ma từ năm lớp nhì tới hết mọi mọi lớp trường ta. Thế là tui nhất định câu cho được con cá bự này. Nhân thể có các bác tui đây, tôi hò anh í ra. Ra liền nhe cha nội, các quan đang chờ đấy. Phải ra thôi, kẻo tui về méc bà chị vợ tui là vợ ảnh, rồi bả méc lại với vợ tui thì ảnh thua to, vì vợ tui, tuy là em vợ ảnh, lại đanh đá một cây, dĩ nhiên là chỉ đanh đá với người nhà thôi, chứ đanh đá với người ngoài đường cái í, nó đánh cho bỏ bu đi chứ!
Vậy là nhờ vào ba cái loa treble Minh, loa Bass Bình, và loa đủ giải tần quấy rối là tui chứ còn ai nữa, anh Phong đã quy hàng hội hè cen tô ma chúng ta. Thiệt là tui muốn hoan hô tui quá chừng chừng. Thôi quên cái vụ này đi.
Sau đó, mấy bác dòm coi mấy cái thư mời là gửi cho ai, và ngỏ ý đưa giúp cho tui, nhưng tui đâu có chịu. Vì tui muốn lấy điểm với mọi người, mọi đấng. Vì tui muốn chứng minh định lý py ta go là người nói nhiều có khi cũng được việc chứ bộ. Vả lại, vợ tui luôn dạy tui rằng, việc chi anh mần cho hội hè thì anh cứ cố gắng mần liền kẻo mang tiếng cho em là cềm cẹp chồng con. Trời ơi! Tui thương bả quá!
Thế là tui xách cái xế guồng loong toong cả buổi trời đầy nắng.Nắng đổ trên vai, trên cổ cứ như là đời thật sự có nắng thủy tinh chứ hổng phải thằng cha Trịnh Công Sơn nói xạo đâu. Mấy trự gần nhà tui từ lâu ới là lâu rồi, giờ tui mới biết mấy chả cũng xen tô ma một thời. Mấy trự cũng nhe răng cười như các bác cấp trên tui cười với tui hôm qua. Thiệt là cảm động.Mà kỳ quá, chẳng ông nội nào cho con xin miếng nước cầm hơi. Nhưng hổng sao ba, người ta vui mà quên đó ba. Ừa! ngộ hiểu zồi.
Có nhà gõ muốn gãy cả tay mãi mới có người ra. Nói qua nói lại một hồi, tui phải xin lỗi xin phải vì số nhà này là số cũ rồi các bác ạ. Nghĩa là lộn nhà. Le te tới nhà khác, chắc mặt mày hớn hở sao đó mà chị nọ nhận thư mời, cười với tui quá chừng chừng, quên mẹ nó cái đói mất mấy giây. Có nhà thì đi qua đi lại, dòm tới dòm lui hoài vẫn trơ ra những ổ khóa mết in bền lắm. Bèn gửi hàng xóm thôi. Chả biết hàng xóm này có đưa cho chủ nhân không nữa. Chứ xóm tui hồi xưa mà lỡ nhờ đưa thư là chúng sốt sáng nhân liền tù tì, sau đó chúng đem về, trước khi đưa cho người nhận, chúng rút ruột ra xem có chuyện gì hấp dẫn không, nếu có, chúng sẽ loa loa cả xóm có mà phát khóc. Bởi vậy, hồi xưa tui có quen một cô nàng ở xóm này, sau biết lịch sử cùng thói quen tốt lành của cái xóm í, tui bái bai cái rẹt. Teo lắm các bác ạ!
Con ngựa sắt của tui lại đưa tui tiếp tục cuộc hành trình thú vị. Tui ghé nhà Trần Thị Mai, người tui mắc nợ bấy lâu nay. Chị Mai ơi, có nhà không. Có đây, cứ vô đi. Vậy là tui mở then cổng nhà bả cứ y như tui là chủ nhân vậy. Bả đang đứng làm cái gì chỗ tủ lạnh, mà vừa thấy tui vô, bả liền ngự lên cái ghế của bả, kệ tui tự tay lấy cái ghế dựa mà ngồi. Cái bản mặt bả cứ tơn tơn làm tôi phát ghét. Nhưng ghét bả ích gì. Vả lại, ta là sứ giả nhà giời mà, ta có phong thái của sứ giả chớ. Chưa chi bả đã leo lẻo rằng tôi không đi dự được đâu, bịnh lắm. Nghĩ cũng tội. Bả cứ như vậy thì chỉ thiệt cái thân bả thôi. Trời ơi! Tui theo lệnh tới đây mời chị, nên tui chỉ làm theo thượng lệnh thôi. Đưa viết đây bà, để tui ghi tên bà vô cái bì thư kẻo sau này bà nói tui không tới mời bà thì tui chết chắc. Tui nói cho chị nghe nhé, mấy anh chị đó chu đáo lắm nghen, họ còn nhờ ai đó gần đây đưa chị đi nếu cần. Trời ơi! Tôi muốn đi thì cần gì ai phải đưa với đón, tôi nhờ mấy đứa em tôi cũng được mà. Tại tui bịnh thôi.
Đang nói chuyện, thì nhân viên thu tiền nước tới. Bả đưa tui tiền rồi sai tui ra đóng tiền dùm bả. Dĩ nhiên là tui OK liền, vì tui nghĩ bà này có bịnh nhõng nhẽo thôi. Kệ! chiều bả chút có chết đâu. Vả lại, tui là người rất được người ta tin cậy mà sai mà khiến mà bảo mà ban vân vân và vân vân.
Có người dời nhà đi mà hổng ai biết. Hỏi dò hết mấy lít nước miếng mới ra số điện thoại của dân xen tô ma này. Lại tốn thêm ít vâng vâng dạ dạ mềm ngang cọng bún mọc để cám ơn người cung cấp tin, rồi alô, alô mãi, tổng đài bèn báo tin không vui rằng thì là số đt này chưa đăng ký. Hết chuyện!
Nhưng mòn bánh xe và mòn thắng nhiều nhất là cái nhà kia cơ. Các bác có tin tui mất cả gần 2 tiếng để mò mà không ra cái địa chỉ này. Chả có số đt để hỏi.Mà cái thằng tui có cái tính khốn lịn là cứ ráng, chứ hổng chịu thua. Tui có lạ gì số mới số cũ. Tui cũng có mỏ để hỏi thăm kẻ nọ người kia. Tui cũng ráng sao cho tề chỉnh, chui vô hết mọi cái hẻm, có lúc vô trúng hẻm cụt, người ta dòm dòm, mình mà không tề chỉnh người ta tưởng mình là ăn trộm thì ẹ lắm. Loạng quạng là chó xơi. Êh! Cái vụ chó xơi này là có thiệt nghe. Cách nay 2 tháng, cũng cái màn đi gửi thư mời này, tui bị con chó nhà kia, là thành viên trong nhóm tui, phang cho 2 nhát, 2 chân. Đều lắm. Tại già rồi, mí lại tui muốn giữ làm kỷ niệm nên 2 ống quyển tui vẫn còn dấu răng của…chó đi qua đời tui!
Tui a lô cho c Hoàn, cấp trên trực tiếp giao nhiệm vụ cho tui về cái vụ linh tinh này, kể lể về việc hổng kiếm ra nhà 2 cái bà bạn ấy. Tui tin rằng, lúc ấy chị Hoàn cười tươi như hoa trong nắng sớm, dù rằng đã gần 12 g trưa, mà an ủi tui rằng,Hổng sao đâu! Hẩu sao đông! Hổng kiếm ra nhà thì chịu thôi chứ biết sao. Nghe cấp trên an ủi vậy, tôi thấy bao nhiêu mồ hôi rơi mẹ đâu hết trọi, nhưng cũng cứ tiếc không gặp được những người ngày xưa chung mái trường yêu mến (văn chương dữ!)
Về đến nhà, tui dòm đồng hồ thấy 12g30. Tui tự thưởng cho mình 1 ly nước bự. Rồi soi vô cái gương. Mẹ ơi! Sao kỳ này mình đen quá xá. Kệ! liền ông mà sợ gì nắng mưa, sợ vợ là đủ rồi.
Sáng hôm sau, tui qua tuốt bên Gò Vấp, trong cái hóc bà tó, 2 vợ chồng chị bạn cùng lớp đang chờ tui đến. Tui biết, chỉ cần một cú alô là 2 anh chị sẽ về trường xưa thôi. Nhưng tui lại rất muốn đến với anh chị ấy, tui muốn chở trên vai mình cái tình bạn của riêng mình, chở thêm những nhắn gửi của bạn bè xa xứ, chở cùng những thân ái của trường xưa đến với họ. Trong căn nhà lụp xụp, tui thấy họ cười thật tươi. Họ chẳng ngại ngần gì mà hứa sẽ đến chung vui trong ngày hội.
Rồi tui sẽ báo lại cho vợ chồng Trần Phúc Chinh, rằng mọi người đã sẵn sàng chờ anh chị đến. Chinh rồi sẽ nhận ra tập thơ ngày xưa đã tặng cho Hoàng Thị Minh. Chinh sẽ nhớ ra hồi đó, anh chàng lấy bút hiệu rất con gái là Trần Phúc Kiều Trinh. Ai đó sẽ đọc những vần thơ rất lãng mạn của chàng cho chàng nghe.
Còn tui, mới nửa năm “chơi” với xen to ma, mà tui tưởng chừng như đã từ lâu hết biết, từ hồi tui học nhị, lớp chiều, niên khóa 1971-1972. Do vậy, tui tự coi mình là con của mọi người, ai sai gì tui làm nấy, tui có làm sai thì ráng chịu nghen! Trách nhiệm tập thể mà. Hu Hu…
LAM TRẦN 27.06.2013