June 5, 2013

  • thăm bạn…


    Tôi đến thăm Mai như đã hẹn. Cậu em nghe gõ cổng đã ra mời bạn chị vào nhà không quên nở nụ cười thân thiện. Cậu bật quạt trần cho có chút gió hiu hiu, vì như tôi nhớ, Mai không chịu được gió quạt. Khác với mọi lần, M đang đi đến cái tủ, lôi giấy tờ gì trong đó, rồi trở ra chỗ ngồi cố hữu là chiếc ghế dài bập bênh. M chìa mấy tờ giấy cho tôi coi. Thì ra M đã đi khám bệnh như đã hứa. Đó là tờ kết quả siêu âm tuyến giáp của BV Thánh Mẫu cấp cho M, với ghi chú “Bướu giáp đa nhân hai thùy”. M nhờ tôi photocopy ra để đưa cho thầy thuốc nam xem và bán thuốc. Sau đó, M chìa cho tôi tờ giấy đôi có chi chít chữ là chữ. M yêu cầu tôi đọc. Nội dung là thơ gửi cho 1 người bạn qua emai. Xin gửi các anh chị xem chút tâm tư của 1 người bạn gái gửi cho 1người bạn gái sau bao năm xa cách. Riêng tôi, có chút gì đó xót xa trong lòng, dù hôm nay, tôi thấy M đã đứng lên đi lại, chứ không còn thụ động ngồi lỳ trên ghế như mọi khi. M còn gửi cho chúng ta 1 bài thơ mà tôi ghi lại nguyên văn.

    TKL 05/06/2013

     

      Gửi N

     

    Trời Sài gòn đã chuyển mùa. Tao nhớ lại con đường mỗi chiều tan học về nhà. Có 1 đoạn vào mùa mưa nước ngập đường. Hai đứa mình tay ôm cặp, tay xắn quần áo vừa lội nước bì bõm vừa nói chuyện vui đùa. Bao năm tháng qua mày còn nhớ hay quên? Nếu có dịp về thăm quê hương, mày ghé lại quãng đường xưa, ôn lại kỷ niệm thời học sinh áo trắng. Bây giờ nơi cũ chắc đã hết ngập lụt và những ổ gà trên đường chắc cũng không còn. Thôi, chuyện ngày xưa lan man quá, lẽ ra đầu thư phải thăm hỏi sức khỏe mày vì xa nhau đã lâu.Lúc này gia đình mày ấm áp, vui vẻ chứ? Tao nhớ lắm mái tóc đen mượt của mày giờ có còn như dạo trước không? Hồi đi học, tóc của tao không mượt mà, giờ xơ xác vì bệnh tật. Nếu nghĩ đến tao thì quan tâm….một chút. Mày có phúc vì được khỏe mạnh và chồng con bên cạnh, tao sống một mình, nhiều khi bệnh nặng, khát nước cũng chẳng có ai rót cho. Hiện tại đau ốm hoài, tao chán sống quá.


    N thân! Sài gòn lúc này mưa nắng thất thường, giống như tình cảm học trò, lúc thương lúc giận. Có khi tụi mình cãi vã, giận hờn nhau rồi lại làm hòa. Làm sao quên được năm học chung lớp 12, vào giờ Anh văn không biết tại sao thày Mạc hay gọi mày lên làm bài. Mỗi lần lên bảng mày lại đứng chào cờ một hồi lâu…trông ngộ lắm. Còn bao nhiêu kỷ niệm vui buồn khác nữa N nhỉ? Nhưng có lẽ đời học trò buồn nhất khi mùa hè đến. Giờ viết cho mày cũng vào độ hè về. Như gợi lại lòng tao nỗi nhớ màu hoa phượng đỏ thắm nơi sân trường cũ và những trang lưu bút của bạn bè ngày xa xưa.

       Thôi nhé!Thư ngắn tình dài, mong có dịp sẽ tâm sự nối tiếp.Lời cuối chúc gia đình mày luôn an lành và hạnh phúc.

                                                                                                                                            Tạmbiệt

        Phạm Thị Mai

     

      

     NHỚ HÈ XƯA…

     

    Hè lại đến rồi, thương nhớ ơi!

    Thương màu hoa phượng đỏ bên trời.

    Nhớ tà áo trắng bay trong nắng.

    Lòng ngẩn ngơ buồn khi vắng xa.

     

    Tôi nhớ lối ngày xưa đến lớp.

    Một thời in những dấu chân qua.

    Xa cách lâu rồi không về lại.

    Những lối ngày xưa cũng mịt mờ.

     

    Bạn bè một thuở cùng chung bước.

    Mà nay mỗi đứa một phương trời.

    Tìm đâu những dấu chân ngày cũ.

    Mỗi bận hè sang thêm nhớ mong.

     

    Ngôi trường kỷ niệm giờ hoang vắng

    Lòng tôi khắc khoải, lệ buồn rơi.

    Bao lần hè đến rồi đi nhỉ!

    Tôi vẫn còn thương xác phượng tàn.

     

                  PHẠM THỊ MAI

     

    Đọc xong, rồi gõ xong những giòng thơ này, tôi ước ao Mai được ra khỏi chính mình, để đưa hình hài ra khỏi cái quẩn quanh mà rong chơi trên những giòng chữ đầy tâm sự, cũng là tìm lại bạn bè năm xưa…như những gì tôi thấy qua những trang giấy chi chít chữ M mới trao

     

     LAM TRAN 05/06/2013

June 4, 2013

  • đón người về…


     

    Ta phủ thêm cây cho lối đi thêm màu xanh mới,

    Trồng thêm hoa cho đất gợi tâm hồn;

    Và dĩ nhiên luôn cầu xin cho chân cứng đá mềm,

    Cho đổi thay những gì cần thay đổi.

    Ta cũng phải như cành dương vặn mình trước gió.

    Để khi cơn bão tố đã qua,

    ta trở lại cùng với những thiết tha,

    là làm đềm êm trên triền bờ sóng vỗ.

    Ta ước mơ đất trời ngày mở hội.

    Chiên nhập đàn hớn hở hát tân ca.

    Bài tân ca sẽ trau chuốt hơn xưa,

    và người cũ đã trên người áo mới…

     

                     LAM TRẦN 29.05.2013

     

  • ám ảnh…


    Có đôi khi cục xương vương trong họng

    Nuốt hay không? câu hỏi khó trả lời!

    Nhìn lên cao mây vẫn mãi nhẹ bơi.

    Ta thấy nhẹ cho đời bao khúc mắc…

     

    Có đôi khi thấy đời là ngọt mật;

    Là vầng dương lấp ló phía trời xa.

    Một thoáng mây, lại một thoáng mây qua…

    Rồi tụ lại ầm ầm cơn bão tố.

     

    Có đôi khi còn đang nhìn bỡ ngỡ…

    Thì tình yêu đã nhẹ lẻn vào hồn.

    Chợt rùng mình nhớ chuyện cũ còn vương,

    Mà muốn khóc cho đời đầy dang dở.

     

    Có đôi khi trở chân về phố chợ.

    Nơi đã từng ấp ủ những nồng nàn.

    Để gợi lên đàng sau những khô khan,

    Con tim có thể rung lên lời thần thánh?

     

    Có đôi khi cục xương còn ngang ngạnh:

    Cứ chơi vơi cho chẹn giữa người-người!

    Ta nhắm mắt, ta cứ thử buông trôi…

    Nhưng khó quá, cơn mơ còn chưa tỉnh.

     

                   LAM TRẦN 29.05.2103

     

        

  •   

    mừng Sinh Nhật Tháng Sáu…


    Tháng Năm đã theo gió ùa ra ngoài cửa, rủ rê cả những bụi phấn đang nằm ngoan trên bàn viết, và bục giảng của Thầy Cô trong suốt 9 tháng miệt mài, để tắm mưa , và nghịch ngợm dưới những cơn mưa rào đang bất ngờ đổ về thành phố, mặc cho  tháng Sáu một mình hiu quạnh trong lớp học đang mơ màng nghe tiếng ve rên rỉ tấu khúc Hạ về , bên ngoài cống trường đã cửa đóng then cài.

    Biết bao mùa Hạ đã đến rồi qua đi dưới những cơn nắng đỏ người của tháng Sáu ? Bạn chẳng quên ? Tôi vẫn nhớ. Cứ đem hai phép tính cộng trừ từ niên học đầu đời ta đã học là có ngay lời giải đáp. Thế nhưng, những hình ảnh cùng giọng nói tiếng  cười của Thầy của Cô và bạn học trong suốt quãng năm dài đăng đẳng ấy, làm sao ta nhớ được ? và làm sao níu kéo lại ?

    Trong khả năng và điều kiện hữu hạn, SânGaSainthomas chỉ còn gửi đến bạn những con số thân thương của một số Thầy Cô và bạn học ta đã từng mừng vui trong ngày Sinh Nhật mới để gợi nhớ đến những kỷ niệm êm đềm thơ mộng cũ.

    Hòa với SânGaSaintThomas hôm nay, mời các bạn cùng chúng tôi hân hoan vang lên lời chúc mừng Sinh Nhật đến : Thầy Lê Tôn Hiến (01/06)_ bạn Nguyn Phạm Thanh Tuyêt (05/06)_Nguyễn Thi Vọng(13/06)_Vũ Đức Thường (17/06)_Bùi Đức Bình (19/06)_và bạn Lê Lượm (24/06) …đã chào đời trong tháng SÁU.

     

    SânGaSainthomas thân ái chúc mừng.

June 2, 2013

June 1, 2013

  •   

                                             Trăm Năm Hạnh Phúc


     

    SânGa Sainthomas vừa nhân được Tin Vui :

     Ái nữ của Anh Chị  TRẦN KÍNH LÃM là:

     TRẦN THỊ KIM PHÚC

    Sánh duyên cùng

    VŨ KHẮC TUẬN

     Hôn lễ đã được cử hành tại Tại Thánh Đường

    Giáo Xứ AN LẠC,Tân Bình,SàiGòn

     vào lúc 15 giờ 30 ngày Thứ Bẩy  01/06/2013.

    THÂNHỮU STTHOMAS  thân ái chúc hai cháu

     KIM PHÚC & KHẮC TUẬN

    TRĂM NĂM HẠNH PHÚC

     Chúc hai họ TRẦN & VŨcó thêm   Rể Hiền Dâu Thảo &  và con đàn cháu đống…

     

    BĐD.THÂN HỮU St.THOMAS đồng thân chúc.

     

May 29, 2013

  • hồn sao…


     

    Ơ kìa những trái sao xoay
    Đu đưa trong gió, trong lời ca dao
    Hồn ta thong thả biết bao
    Chân phiêu trên cỏ, tim dào dạt vui
    Ngại chi chẳng nở nụ cười
    Có khi ngây dại như trời sao kia…

     

     LAM TRẦN 29.05.2012

  •  

    Vượt gần 200 km, nếu không có cái đám cưới của người bà con thì có lẽ chuyến đi chả có gì bổ ích. Chiếc xe lắm khi phải chạy với tốc độ của rùa để khỏi bị phạt vì chạy quá tốc độ quy định, dẫu trước và sau nó, chẳng có chiếc xe khách nào đồng hành. Có chăng là thỉnh thoảng vài chiếc xe gắn máy phóng như bay, trên lưng cõng theo những chàng trai có khi trần trùng trục, đầu chắc cứng như kim cương nên cần gì phải nón mũ cho bớt phần yêng hùng xa lộ.

    Thỉnh thoảng, trải dài men vệ đường là thảm cúc dại xanh xanh vàng vàng ngút mắt. Những cánh lá và những nụ hoa dễ thương dán sát xuống mặt đất tựa hồ tấm nệm êm ái và dễ thương. Chà! Êm mà nóng bà cố thì có. Nhìn kìa, trời trong vắt, ánh mặt trời ngoài ô cửa rõ ràng đang vắt kiệt cái toan tính ngừng lại đôi phút để ghi vào ống kính những khung cảnh bao la của đất trời, những trụ điện cao ngất ngưởng máng trên vai chằng chịt những dây với nhợ; hay hình ảnh chú bò đang trề cái môi ra chê bai đoàn người ngồi trên xe : Các ngài ơi! Xem ta đây, ta cần gì điện với đóm, ta mong chi máy lạnh máy nóng linh tinh, ta cứ tự do lưng tưng trên bãi cỏ, thậm chí ta có thể tự do…thả bom tùy thích. Bò..ò..ò..ò..ò…

    Xe bắt đầu vào nơi cần đến. Những nụ cười hiện ra từ xa. Dân thành phố về chơi cũng hân hạnh lắm chứ bộ. Mọi người xuống xe, vài người vươn vai, kẻ khác than chân tê rần, có người té cái oạch vì dẫm phải bờ ổ gà trơn trượt những đất đỏ và nước mưa đọng lại từ hôm qua. Người té xuýt xoa, người chẳng té bụm miệng cười, người nhà quê chắc nghĩ thầm trong bụng: Hân hạnh đón chào các bác thành đô, coi chừng té nữa mấy cha, hết quần áo về đí nhá.

    Tắm rửa sơ sơ, vừa kịp nhìn thấy vườn cao su ngay hàng thẳng lối, những cây mít cao nghệu đính đầy trái xù xì mà hấp dẫn. Trên kia, thằng tắc kè từ cành cao nheo nheo con mắt nhìn đoàn áo xanh áo đỏ cứ loay hoay qua lại trong vườn, cho tới khi cô nàng nào đó thất thanh, ú ớ Úi ui ùi, con…sâu và ù té chạy, trên tóc còn vương 1 đoạn tơ mà thằng con nhà sâu tinh nghịch vừa đu xuống. Thằng tắc kè chóp chép cái miệng: Nhát…khè! Mắc…tè! Và lẩn mất.

    Đoàn đi hỏi vợ cho thằng cháu lại lên xe, cũng có xe hoa dẫn đường, chạy loanh quanh qua những mộc mạc miền quê, rồi thả mọi người xuống đầu cái hẻm be bé. Hàng ngũ chả lấy làm tề chỉnh gì lắm cũng lọ mọ theo con dốc xuống nhà gái. Nhà đã đông người, mùi nắng đã chín trên từng tấm tole, mùi nước hoa của các bà các cô hòa cùng mùi thức ăn, trộn lẫn với những chộn rộn chuẩn bị cho 1 bữa tiệc vui, làm người ta quên đi căn nhà đơn sơ, chẳng bày biện gì, vì đã có lũ nhện mạn phép giăng tơ khắp khắp. Rồi kinh kệ, rồi chúc tụng, rồi mời mọc nối nhau diễn ra, mặc cho cái gay gắt của mùa hạ, mặc cho ánh lửa bếp gas đang loay hoay dưới đít nồi…Mọi người rất vui vẻ cụng ly và nói lên bao ngôn từ ưng ý nhất. Lẽ dĩ nhiên, cô dâu là người vui nhất. Cô đã 1 đời chồng, cô có 1 đứa con, rồi chồng cô bị tử thần quyến rũ mà về miền đất lạnh. Em chồng cô cũng lên bàn thờ với anh mình cho có cặp. Cô ở với cha mẹ chồng. Rồi cô gặp cháu vợ tôi, đã 40 mươi mùa xuân trôi qua mà không để ý đến ai ngoại trừ nàng tiên nâu. Ông anh tôi đưa chàng về quê để tìm cách cho cu cậu bái bai nàng tiên quái quỷ. Và bẫy tình ụp lên đôi trai gái này. Bố mẹ chồng cô dâu gả con dâu cho anh chàng đã nửa đời phóng đãng, với cả trời yêu thương và lo liệu. Thế là cô dâu có tới 2 bố mẹ chồng, mà ông bà nào cũng đều hỉ hả. Bọn tôi cũng vui không kém. Riêng tôi thì chúc cho “đôi trẻ” hạnh phúc hoài hoài, tôi tránh chữ răng long đầu bạc vì thằng cháu tôi răng đã long kha khá và mái tóc cũng đã có sợi trắng sợi mềm rồi. Nó mà cười thì chán lắm các bác ạ!

    Rồi lại về với cái vườn có gã tắc kè hồi nãy. Mấy trự thanh niên lại khề khà với mấy lon bia, không quên đưa bằng cả 2 tay mời bọn thành phố chúng tôi…dạ, con mời mấy chú mấy bác… Bọn tôi uống chiếu lệ rồi bỏ áo ra, đi lòng vòng quanh vườn xem cây cỏ, thăm mấy con gà. Mấy chú chó vườn có vẻ hiền, chả sủa gì ráo trọi. Đàng sau vuông tường gạch là cục nóng của cái máy lạnh. Chà! Nhà quê tiến bộ ghê ta. Lò mò đi ngang căn phòng chắc là phòng tân hôn, thấy có cái giường gỗ trải nệm, trên cao mắc sẵn cái mùng vén lên còn mới tinh.À! chắc cái máy lạnh là để cho căn phòng đặc biệt này. Hèn nào, lúc nãy, cô bé con con hồn nhiên nói với tôi, ông ngủ ở đâu vậy? Ông đừng ngủ dưới đất kẻo có con rít cắn đó. Bữa trước em con bị con rít cắn đau lắm. Hên quá, ông anh tôi lôi cả bọn ra ngoài nhà xây gần đường lớn, khỏi sợ rít với chẳng rết, bỏ lại mấy chú thanh niên hì hục hái mít đặng mai có cái làm quà cho dân thành phố.

    Đêm đó cúp điện. Nhà này chịu chơi, mấy thằng cháu xách xe chạy như bay ra chợ đâu đó mua xăng về để tối còn ăn nhậu và văn nghệ văn gừng cho có khí thế, mai còn đón dâu nữa. Chủ nhà sai con rể đầu hạ nguyên con heo tại chỗ, rồi khi trời đã sẩm tối, khi nhà đèn cúp không còn chút điện nào cho dân thành phố biết thế nào là tối tăm mù mịt, thì máy phát điện đã xình xịch phun ra những tia sáng, dàn máy ca nhạc cũng ráng khởi động để dựng lên chương trình văn nghệ cây nhà lá vườn đã hoạch định từ lâu cho dân thành phố biết tay. Nhưng máy quá tải, và chương trình chỉ còn nhậu cho đã đời. Rượu vào lời ra, thế là có bịch nhau í ới một lúc, có kẻ ôm mặt máu thất thểu lấy xe ra về, miệng lầu bầu, mẹ! tao có làm gì mà mày đánh tao. Chẳng có ai trả lời trả vốn, chỉ có tiếng can, thôi về đi, tại mày ăn nói bậy bạ mà ra. Anh chàng lại lầu bầu cái gì đó, ẽo ọt 1 lát rồi cũng nổ máy xe…Vườn kế bên có quán cà phê, cũng đèn xanh đèn đỏ, có cả mấy túp lều…lý tưởng nữa chứ. Ông chủ nhà, là bạn của bố chú rể rung rung cái đùi: Trời đất, nói thiệt mấy anh, tại máy điện không đủ chớ không đêm nay, thanh niên ở đây sẽ tụ họp hát hò tới sáng luôn.

    Hôm sau rước dâu, cũng cái ngõ ấy. Bữa nay thêm cái đám cưới nữa sát nhà cô dâu làm mắc cười cho ai đó đi lộn đám. Mọi người nhìn nhau cười vui. Rồi dưới cái nóng bỏng da, cô dâu chú rể cùng đoàn tùy tùng lại vòng vèo trên xe đi cả 20 km, rồi lễ gia tiên, rồi lại lên xe, đến nơi đãi tiệc. Điện cúp tới tối mới có. Cái máy phát hôm qua đã được chỉnh sửa sao đó mà 5, 6 cái loa đã phát ra những âm thanh ồn ào của đám tiệc, tiếng MC miệng trơn như bôi mỡ, cây organ đã ráp vào giàn máy, cây guitar cũng đã tháp tùng 1 cách mạnh mẽ, và các ca sỉ ca lẻ lại tiếp nhau trong cái nóng của mùa hè, dưới những cái rạp chật ních người. Chả thua gì thành phố!

    Rồi chúng tôi trở về nơi đã ra đi từ tinh mơ hôm qua. Mọi người bình phẩm về cuộc vui. Sau chừng 20 phút ồn ào, cả xe chỉ còn tôi và tài xế căng mắt nhìn con đường đang lất phất những bụi mưa. Chủ nhà còn thân ái cho chúng tôi mỗi người ít quà mang về: Mít, hạt điều…và cả gà sống nữa. Mít thì nằm im phả hương thơm lừng. Lũ gà quang quác như hét lên, thả tao ra, thả tao ra. Thôi được rồi, các ba má! Lát nữa người ta sẽ thả tụi bay vô nồi liền! Đừng sốt ruột như thế nhé!

                                                                                                     

     

    LAM TRẦN 21.05.2013 

May 23, 2013

  • Vô Cùng Thương Tiếc…


    SânGaSainthomas vừa nhận tin muộn:

    Bào đệ của bạn Vũ Đức Thường là Gioan Tông Đồ Vũ Đức Thương (tự Dũng) sinh năm 1956 vừa được Chúa Gọi Về ngày 05/05/2013 ở Sài Gòn. Thánh Lễ An Táng tại Giáo Xứ Tân Sa Châu và đã an nghỉ tại quê nhà.

    Trước hào quang nhiệm mầu của đại lễ Chúa Thánh Thần, nhóm SânGaSainthomas xin thay mặt toàn thể bạn học CHS.StThomas trong và ngoài nước,  thành kính dâng lên Thiên Chúa lời nguyện cầu cho linh hồn Gioan Tông Đồ mãi mãi An Bình Hạnh Phúc trên Thiên Quốc.

    Xin phân ưu cùng bạn Vũ Đức Thường và tang quyến.

     

    SânGaSainthomas 24/05/2013

May 22, 2013

  • buồn xưa…


     

    Bao giờ cũng thế, tháng năm có cái gì từ tạ:
    Khi cành phượng đã thắm suốt vỉa hồn
    Màu đỏ thắm trên cao, làm trời mãi xanh hơn
    Cũng không đủ tươi hơn cho chân đầy lá úa…

    Vẫn còn đó những con tim vụn vỡ
    Dấu tàn phai mờ lệ mắt học trò.
    Tiếng lao xao nghe mưa đến từ xa,
    Chưa ướt tóc mà hồn như ướt đẫm!

    Chẳng ai nói với ai mà tai buồn ngàn vạn
    Những ủ ê của tình khúc ve sầu…
    Những run run của đôi nắm tay nhau…
    Sợ sẽ đứt những nuông chiều mới đó.

    Cánh phượng rơi trên chông chênh lá đổ.
    Sao bồng bềnh như lặng khúc chia ly?
    Rồi ngày mai, ngày mai nữa lê thê…
    Nuốt mà nghẹn từng lời không dám nói!

    Nhiều ngày mai, để chiều nay nắng vợi.
    Vẫn tháng năm, vẫn cánh phượng cao vời.
    Ta một mình bước nhẹ, ngóng mưa rơi,
    Mong cho đủ những buồn xưa tái hiện…

                         LAM TRẦN 22.05.2013