thăm bạn…
Tôi đến thăm Mai như đã hẹn. Cậu em nghe gõ cổng đã ra mời bạn chị vào nhà không quên nở nụ cười thân thiện. Cậu bật quạt trần cho có chút gió hiu hiu, vì như tôi nhớ, Mai không chịu được gió quạt. Khác với mọi lần, M đang đi đến cái tủ, lôi giấy tờ gì trong đó, rồi trở ra chỗ ngồi cố hữu là chiếc ghế dài bập bênh. M chìa mấy tờ giấy cho tôi coi. Thì ra M đã đi khám bệnh như đã hứa. Đó là tờ kết quả siêu âm tuyến giáp của BV Thánh Mẫu cấp cho M, với ghi chú “Bướu giáp đa nhân hai thùy”. M nhờ tôi photocopy ra để đưa cho thầy thuốc nam xem và bán thuốc. Sau đó, M chìa cho tôi tờ giấy đôi có chi chít chữ là chữ. M yêu cầu tôi đọc. Nội dung là thơ gửi cho 1 người bạn qua emai. Xin gửi các anh chị xem chút tâm tư của 1 người bạn gái gửi cho 1người bạn gái sau bao năm xa cách. Riêng tôi, có chút gì đó xót xa trong lòng, dù hôm nay, tôi thấy M đã đứng lên đi lại, chứ không còn thụ động ngồi lỳ trên ghế như mọi khi. M còn gửi cho chúng ta 1 bài thơ mà tôi ghi lại nguyên văn.
TKL 05/06/2013
Gửi N
Trời Sài gòn đã chuyển mùa. Tao nhớ lại con đường mỗi chiều tan học về nhà. Có 1 đoạn vào mùa mưa nước ngập đường. Hai đứa mình tay ôm cặp, tay xắn quần áo vừa lội nước bì bõm vừa nói chuyện vui đùa. Bao năm tháng qua mày còn nhớ hay quên? Nếu có dịp về thăm quê hương, mày ghé lại quãng đường xưa, ôn lại kỷ niệm thời học sinh áo trắng. Bây giờ nơi cũ chắc đã hết ngập lụt và những ổ gà trên đường chắc cũng không còn. Thôi, chuyện ngày xưa lan man quá, lẽ ra đầu thư phải thăm hỏi sức khỏe mày vì xa nhau đã lâu.Lúc này gia đình mày ấm áp, vui vẻ chứ? Tao nhớ lắm mái tóc đen mượt của mày giờ có còn như dạo trước không? Hồi đi học, tóc của tao không mượt mà, giờ xơ xác vì bệnh tật. Nếu nghĩ đến tao thì quan tâm….một chút. Mày có phúc vì được khỏe mạnh và chồng con bên cạnh, tao sống một mình, nhiều khi bệnh nặng, khát nước cũng chẳng có ai rót cho. Hiện tại đau ốm hoài, tao chán sống quá.
N thân! Sài gòn lúc này mưa nắng thất thường, giống như tình cảm học trò, lúc thương lúc giận. Có khi tụi mình cãi vã, giận hờn nhau rồi lại làm hòa. Làm sao quên được năm học chung lớp 12, vào giờ Anh văn không biết tại sao thày Mạc hay gọi mày lên làm bài. Mỗi lần lên bảng mày lại đứng chào cờ một hồi lâu…trông ngộ lắm. Còn bao nhiêu kỷ niệm vui buồn khác nữa N nhỉ? Nhưng có lẽ đời học trò buồn nhất khi mùa hè đến. Giờ viết cho mày cũng vào độ hè về. Như gợi lại lòng tao nỗi nhớ màu hoa phượng đỏ thắm nơi sân trường cũ và những trang lưu bút của bạn bè ngày xa xưa.
Thôi nhé!Thư ngắn tình dài, mong có dịp sẽ tâm sự nối tiếp.Lời cuối chúc gia đình mày luôn an lành và hạnh phúc.
Tạmbiệt
Phạm Thị Mai
NHỚ HÈ XƯA…
Hè lại đến rồi, thương nhớ ơi!
Thương màu hoa phượng đỏ bên trời.
Nhớ tà áo trắng bay trong nắng.
Lòng ngẩn ngơ buồn khi vắng xa.
Tôi nhớ lối ngày xưa đến lớp.
Một thời in những dấu chân qua.
Xa cách lâu rồi không về lại.
Những lối ngày xưa cũng mịt mờ.
Bạn bè một thuở cùng chung bước.
Mà nay mỗi đứa một phương trời.
Tìm đâu những dấu chân ngày cũ.
Mỗi bận hè sang thêm nhớ mong.
Ngôi trường kỷ niệm giờ hoang vắng
Lòng tôi khắc khoải, lệ buồn rơi.
Bao lần hè đến rồi đi nhỉ!
Tôi vẫn còn thương xác phượng tàn.
PHẠM THỊ MAI
Đọc xong, rồi gõ xong những giòng thơ này, tôi ước ao Mai được ra khỏi chính mình, để đưa hình hài ra khỏi cái quẩn quanh mà rong chơi trên những giòng chữ đầy tâm sự, cũng là tìm lại bạn bè năm xưa…như những gì tôi thấy qua những trang giấy chi chít chữ M mới trao
LAM TRAN 05/06/2013