July 9, 2013
-
quà sáng sớm…
Quà sáng sớm…
Sáng ra, trời còn chưa nhiều nắng, đã có ai đó gọi điện thoại. Tôi nhấc máy và biết đó là Phúc Chinh qua cái giọng lè nhè vì bệnh của chàng. Chiều hôm kia, vợ chàng đã đưa chàng lên Sài gòn sau 11 năm chàng chưa được về cái thành phố mà chàng sống từ tấm bé. Và đã gần 40 năm chàng chưa có cơ hội để về chốn xưa: mái trường St Thomas yêu mến với các bạn bè thuở nào thân ái. Tôi thấy rõ trong đôi mắt của chị bạn chàng có giòng lệ cố ngăn lại khi chàng xướng đúng tên chị sau bao năm cách xa ấy. Họ vui đến nỗi vợ chàng-người phụ nữ hiền hậu và xốc vác- tự rời xa chồng một khoảng để 2 người bạn xưa được vui cái vui toàn vẹn. Chàng đi không vững vì vốn có bệnh động kinh, rồi lại bị tai nạn giao thông cách nay đã nhiều năm. Chị Dung, vợ chàng, dìu chàng đi từng bước, họ cùng cố gắng để cho chàng có những giây phút quý báu ấy, những phút giây mà những người còn khỏe mạnh chẳng lấy gì làm khó khăn để tìm kiếm. Họ cùng vào dự thánh lễ; rồi tuy chẳng khỏe gì, chàng cũng cố ngồi dự tiệc với các anh chị em trường xưa. Loay hoay một lúc, tôi mới có thời gian để ngồi cạnh chàng. Chỉ hơi quay người về phía sân khấu, chàng đã suýt bổ nhào xuống đất. Tôi và Dung đỡ chàng ngồi lại trên ghế, và xoay thế ngồi của chàng hướng thẳng vào tâm bàn cho tạm vững. Tội nghiệp! Nhưng chàng vẫn vui và trả lời mọi câu hỏi của bạn bè với cái giọng cũng chẳng vững hơn đôi chân ấy. Tôi gắp thức ăn vào chén chàng. Chàng cố gắng lắm mới có thể gắp được lưng chén gỏi đưa vào cái miệng móm mém. Tôi nhớ có lần, khi tôi đến chơi, trong bữa ăn, Dung phải đút cơm cho chồng. Hôm nay, có lẽ cô ấy ngại vì có nhiều người lạ nên để mặc chồng với niềm vui, lát nữa Dung sẽ lo cho chồng mình ở nhà thì tiện hơn.
Chinh gặp lại được các bạn có mặt hôm ấy, và chàng nhận ra mọi người. Các bạn đều vui, vì biết rằng bạn mình tuy đã trải qua những tháng ngày khó khăn, nhưng trí nhớ vẫn còn rất tốt. 8g10, Dung nói, chắc em phải đưa anh ấy về. Tôi nói chị nán lại mươi phút nữa để tôi có dịp được giới thiệu họ với mọi người, giới thiệu cái phi thường của người phụ nữ này, giới thiệu cái anh chàng từng làm thơ thật hay, vẽ rất đẹp và đàn hát thì hết chê. 8gh30 họ ra về, trong tích tắc trước đó, họ đã kịp chụp với chúng tôi 1 pô hình, kịp cho 1 người bạn trai rất lâu không gặp và hôm nay nhận ra nhau, chàng đọc tên bạn mình không cần 1 giây suy nghĩ.
Tối hôm đó, khi đã khuya có người đt đến nhà tôi hỏi số đt của Chinh và sốt ruột vì không biết vợ chồng Chinh đã về nhà an lành chưa. Tôi an ủi chị và cho biết, ban tổ chức đã đề nghị và Dung đã thực hiện: đưa chồng mình về nhà người quen ở Lăng Cha Cả rồi sáng hôm sau mới về Củ Chi. Lúc ấy, người gọi đt mới thở phào nhẹ nhõm. Thật cảm động cho một tình bạn như thế!
Một người trong BCH gọi giật tôi lại và hết sức áy náy vì đã quên chưa đưa chút tiền đã chuẩn bị sẵn cho vợ chồng Chinh về vì đường xa. Lại một lần nữa tôi phải trấn an con người tốt bụng này. Sáng hôm sau, lại 1 người khác trong BCH gọi cho tôi cũng với đề tài cũ :chi phí cho việc di chuyển của anh chị Chinh. Tôi lại trấn an. Rồi tôi phải gọi cho Dung về việc ấy. Đến lượt, D lại trấn an tôi, tụi em về đến nhà rồi! Thế anh chị đi xe gì? Đấy, anh biết đấy, a Chinh không thể ngồi xe máy vì chắc chắn sẽ ngã. Đường xa, nếu có người ngồi sau giữ anh ấy thì sẽ lôi thôi vì phạm luật; nhưng có đứa cháu có chiếc 4 bánh nên nó tự nguyện chở bọn em đi, chỉ tốn tí ti thôi mà, các anh chị đừng lo! Chẳng hiểu D nói thật hay không, nhưng tôi biết chắc rằng chị cũng muốn giữ lòng tự trọng. Và đó cũng là điều đáng quý. Tối đến, lại có người trong BCH gọi đến, cũng cái chuyện tiền xe, tôi lại l trấn an sự chu đáo của các anh chị ấy, và chúng tôi bàn nhau, thôi để khi nào đứa con thứ 2 có kết quả thi tuyển đại học, thì số tiền ấy sẽ chuyển cho cháu như món quà của cả gia đình St Thomas gửi tặng. Chị ấy vui vẻ vì có cái giải pháp nhẹ nhàng này.
Khuya hôm qua, con tôi báo cho tôi có bác Chinh gọi đt, tôi quyết định không nghe vì có lẽ chàng cám ơn ấy mà. Con tôi đành nói dối, bố cháu qua nội chưa về.
Rồi sáng nay, chàng gọi cho tôi. Tôi hỏi, có gì đấy? Tớ có bài thơ mới “chế” để tặng cậu; Cậu lấy bút chép nhé. Thôi, cậu cứ viết ra giấy đi, hôm nào tớ lên lấy sau nhé! Không phải tớ lười nhưng tớ nghĩ cậu cố gắng thì sẽ viết lại được mà. Chị Mai cũng như cậu mà bây giờ làm 5,6 bài đưa tớ rồi đấy! Nhưng lần này thì cậu cứ chép cho tớ đi. Vậy là tôi chép lại bài thơ mà chàng cứ nhất định là tặng riêng cho tôi. Nhưng tôi quả quyết với chàng, dù cậu có tặng…ông nội tớ thì tớ cũng nhất định để mọi người cùng xem, xem trong hồn cậu có gì nào. Và đây là bài thơ ấy, tôi cũng muốn dành tặng cho tất cả những ai có tâm tình của người con St Thomas, như một món quà đầy ân tình, những ai đã dành cho bạn tôi-Trần Phúc Chinh- cái xao động thật sâu và thật lâu trong hồn.
THƠ TỰ CHẾ
Ba mươi năm chẳng làm thơ.
Tưởng rằng thơ phú bây giờ đã quên.
Hôm nay cầm bút giấy lên.
Mới hay thơ vẫn còn len trong hồn!
Thơ làm tan bóng hoàng hôn.
Thơ làm tan dấu những buồn phiền xưa.
Ba mươi năm lại làm thơ.
Chắt chiu như kén nhả thơ cho đời.
TRẦN PHÚC KIỀU TRINH
Comments (1)
Chúc mừng Trần Phúc Kiều Trinh đã mở lại cánh cửa THƠ từ bấy lâu đã khép kín… Mong sớm đón nhận những thi phẩm mới từ bạn. Thân ái chúc bạn luôn an mạnh và vui với hạnh phúc đang lớn dần trong mái ấm gia đình của bạn.