July 9, 2013
-
bạn bè…
bạn bè…
Dù đã lâu rồi, nhưng tôi vẫn nhớ lớp tôi học nằm ngay đầu cầu thang lầu 1, dãy lớp mới xây ở ngôi trường mang tên St Thomas, vị Thánh mà mới đây tôi đã làm một bài hát để tôn vinh Ngài, việc mà tôi đáng ra phải làm từ lâu, nay giật mình mới thấy mình thiếu sót, nhất là tôi từng là học sinh trong ngôi trường mang tên Ngài, ngôi trường mà chỉ cách nay ít hôm, tôi mới biết, thực ra đã có từ xưa ngoài Bắc, rồi về Vũng Tàu, sau này mới đến trong Giáo Xứ Đa Minh-Ba Chuông.
Ký ức của tôi về lớp và trường, tệ thật, là rất ít. Nhưng lạ thay, chỉ nửa năm qua là đã như hoa nở đầy trong hồn tôi với thật nhiều rung động. Cứ như luôn có một làn gió nhẹ len qua những nhánh lá còn đọng sương buổi sớm, hồn tôi trong suốt những tháng ngày gần đây luôn có cái gì đó khuấy động làm tôi phải có một cái gì đó để làm: một ít tâm sự lẩm cẩm, vài giòng thơ xoàng xĩnh,thỉnh thoảng kiếm ai đó có liên quan đến ngôi trường, đến lớp học, chỉ để uống 1 ly ca fe, chỉ để tào lao chuyện trời trăng rồi rốt cuộc lại nhắc đến ai đó xa gần,hay nghe cái giọng quen thuộc qua điện thoại, có khi đến hàng giờ.
Rồi rất nhanh, tôi cảm thấy thân với rất nhiều người, có khi chỉ biết nhau qua tấm hình trên mạng, hoặc ngứa mồm khi đọc được của ai đó chút sẻ chia, mà nói thì không được, nên cái máy tính đã giúp tôi bắt chặt được bàn tay ai đó, lạ mà thật quen. Những hồi ức về chốn xưa, đường cũ cũng làm cho ai đó từng đi trên con đường ấy, từng sống nơi khu xóm ấy…rồi lại quy tụ về 1 điểm: khát khao tìm bạn.
Mái trường cũ, lớp học xưa cũng theo cách thức đơn sơ ấy: Kỷ niệm một thời làm bạn bè háo hức tìm nhau. 1 cái tên nghe quen quen cũng đủ làm dấy lên câu hỏi luẩn quẩn mãi trong đầu: Bạn ấy nom thế nào nhỉ? Nếu có một chút duyên mà gặp được nhau, có lẽ phải ôm chặt nhau lắm mới có thể diễn tả cái niềm vui đột ngột mà mạnh mẽ dường nào! Một cái tin không vui của ai đó mang máng trong trí nhớ, có lẽ cũng đủ làm ta khẽ khàng chép miệng, và cố tìm cho ra tấm ảnh bạn xưa, tìm cho thấy tên Thánh của người quá cố, để tối về, nếu không vì quên thì cũng đọc cho người ấy đôi kinh…
Trừ 1 người bạn trai bệnh tật ở đây, và 1 anh bạn xa xứ đã liên lạc với tôi từ 7 năm trước, và trừ ra bạn trưởng lớp đã qua đời ở nước ngoài, tôi chẳng còn lấy 1 anh bạn nào cùng lớp để rủ nhau đi uống café, hay thỉnh thoảng cụng ly cho đậm cái thân tình. Dĩ nhiên, những anh bạn xa gần mới quen đều rất dễ thương, đến nỗi hàng ngày đều gặp nhau, chí ít qua cái máy tính. Mà nụ cười cách hàng ngàn km, tôi vẫn cảm nhận được, vui đùa được 1 cách thân ái và hồn nhiên như còn trong lứa tuổi học trò.
Cái khoảng cách diệu vợi ấy cũng không ngăn được người bạn gái của tôi, thỉnh thoảng lại gọi cho tôi như gọi cho người trong nhà, tâm sự với tôi như anh chị em ruột thịt. Chị nhờ tôi, và tôi còn muốn hơn chị, tìm người nọ kẻ kia trong lớp học ngày nào, chỉ để thăm hỏi, động viên, và thỉnh thoảng chị nhờ tôi trao giúp chút quà đầy thân ái. Mấy ngày gần đây,trước và sau ngày hội ngộ St Thomas, chị xăng xái gấp đôi gấp ba, gọi cho người nọ người kia, nhờ em trai chị (ô hay lại là bạn của em trai tôi) chuyển cho tôi quà mà chị muốn gửi cho ai đó. Chị trực tiếp gọi cho họ mà chẳng nói năng gì về quà chị gửi, đến khi tôi đưa sang thì họ thật ngạc nhiên vì, ủa, T mới đt cho mình mà có thấy nói gì đâu! Tôi chỉ cười chia vui với bạn. Tối hôm qua, người nhận được quà nhắn tin cho tôi, nếu T có đt cho tôi, thì làm ơn cho gửi lời cám ơn sâu sắc nhé. Bạn khác, sau khi nhận được quà, gọi các con về cái phòng thuê bé tủm của vợ chồng chị, làm 1 bữa ăn gia đình cho vui; con trai chị ấy hỏi, tiền đâu mà mẹ có vậy? Ừ, cô T cho đó! Cũng cô T hả mẹ? Có nghĩa là T hay quan tâm tới bạn bè. Rồi T lại gọi cho tôi, líu ríu như chim, kể về các cuộc đt cho các bạn ở đây như thế nào. Tôi thật sự mến chị vì sự gần gũi và nhiệt tình của chị. Và tôi tìn rằng chồng chị-một tài xế taxi-cũng có trái tim đầy tình yêu như vợ mình.Có lẽ họ còn sôi động hơn chúng ta trong ngày vui hội ngộ St Thomas!
Không phải chỉ có T, còn có nào N, nào H…Họ luôn thể hiện cái tình trong lòng họ qua những lần họ làm những điều tử tế như thế với bạn bè. Họ luôn làm cho tôi phải cố gắng hơn để sống sao cho có ý nghĩa trong cuộc đời.
Cũng không phải chỉ có những con người cụ thể ấy thôi đâu, mà trong chúng ta, những người con của St Thomas, cũng có nhiều và thật nhiều những tấm lòng, những tâm hồn nắng đẹp. Họ luôn như các thiên thần bé nhỏ, làm sứ giả tình thương và tình thân mà Thượng Đế sai đến để nhắc nhở rằng, cuộc đời vẫn luôn đẹp nếu ta có niềm tin. Và có khi ta thấy, Thượng Đế có hình tượng như bạn bè ta đó.
LAM TRẦN 09.09.2013