June 29, 2013

  •  


    Lời Ngỏ:

    Sáng nay, M réo tôi. Dù mới cãi nhau ra trò, tôi cũng đến. Lần này, tôi yêu cầu M ra phòng khách tiếp tôi cho…phải lẽ. M cười và khất, thôi mà, để lần sau mình ra.

    Vậy là tôi lại vào nơi cũ, lại tự động lấy ghế ngồi. Và M lại đưa tôi mảnh giấy đã có sẵn vần thơ về mùa hè và nói, phải gọi anh sang đây kẻo mùa hè hết rồi. Quả là M có tâm hồn của thi nhân. Như mọi khi M yêu cầu tôi đọc lại bài thơ, rồi chúng tôi chỉnh lại vài chỗ cho trơn tru hơn.

    Dường như, sau lần cãi cọ vừa qua trên đt, M có vẻ bình thản hơn, có cái gì đấy trong M đang khác đi. Chúng tôi nói những chuyện thực tế. Tôi thấy M không còn những phản ứng cứng nhắc như vẫn hằng nữa. Tôi thật sự vui và ước ao chị sẽ dần bỏ quên cái nùi dây chị tự trói.

    Tôi nhắc M, lần sau tôi qua nhớ ra ghế ngoài nhé. Chị nhe răng với nụ cười hiền lành

    Tôi cũng không quên nhắc M về ngày 6/7 sắp đến. M có vẻ lưỡng lự. Nhưng tôi tin rằng, đàng sau khuôn mặt ấy, là một thoáng mơ về ngày gặp gỡ, có M và các bạn ngày xưa…

     

    LamTran


     

     

                NHỚ…


    Xuân qua, hè lại đến rồi sao
    Lòng chợt miên man nhớ thuở nào
    Một thuở bạn bè chung lớp học
    Tiếng nói, nụ cười thương biết bao


        Nào ai thầu hiểu được lòng tôi
        Qua bao ngày tháng lạnh lùng trôi
        Vẫn còn in dấu trong tâm tưởng
        Kỷ niệm vàng son tuổi ô mai


    Bây giờ, xa bạn, xa trường lớp
    Nhớ cánh phượng tàn tan tác rơi
    Như khách ly hương lòng vời vợi
    Lặng lẽ mà nghe nhớ ngợp trời

     


        PHẠM THỊ MAI 28/06/2013

     

Post a Comment

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *