June 26, 2013
-
Lời Ngỏ: Cái bà Phạm thị Mai lúc này hay ới tôi sang để dúi vào tay tôi những giòng chữ màu xanh, và yêu cầu tôi post lên liền cho bả. Tôi chả ngại, nhưng hình như lúc này bả có vẻ ra lệnh cho tôi rồi, các bác ạ! Nhưng tôi chả buồn tí ti ông cụ nào cả. Có điều tôi hổng ưa nổi cái giọng của bả ngoác ra tranh luận với tôi về việc gieo vần khi mần thơ. Bả ườn người ra cái ghế bập bênh, chân bắt chữ ngũ cứ coi tôi y như là người ở trong nhà. Tôi chọc cho bả gào to lên, và tôi kết luận: Trời! Bà bịnh sao mà có cái giọng to vậy. Bả giả nhời tôi rằng: mấy người đừng tưởng tôi vậy mà khỏe đâu. Nghĩ vậy là sai đó! Thây kệ bả đang ong óng cái…mỏ, tôi ra về.Ra tới cổng, tôi nghe bả đang phân trần với cô em dâu bả rằng thì là hồi xưa bả học ban C chi chi đó.
Dù gì, tôi cũng mừng vì bả dữ hơn, mà dữ hơn nghe có vẻ…phẻ hơn.
Còn đây, thơ của bả. Chẳng hiểu nàm thao mà lúc nào cũng u sầu như thế. Hay thơ là phải u sầu. Lại còn dặn đi dặn lại rằng nhớ là tặng riêng Thơ đấy. Tôi đã trả lời: Khỉ ạ! Tôi biết rồi, và tôi cho cả làng biết điều ấy luôn.
LamTran24/06/2013
TÌNH BƠ VƠ
Ái thình như một giấc mơ
Tôi như khờ dại bên bờ nhớ thương
Em đi mờ mịt cuối đường
Còn tôi ở lại chán chường cuộc vui
Mưa đêm gợi lại cơn sầu
Em đi trời đất phủ màu buồn đau
Môi hồng, mắt biếc còn đâu
Bao lời hẹn ước vùi sâu trong lòng
Mưa rơi hay lệ rơi mau
Yêu đương không trọn để sầu cho nhau
Hương xưa giờ đã phai màu
Còn đây dĩ vãng úa nhàu trong tôi.
PHẠM THỊ MAI