June 26, 2013

  • Photo: Thật là bất ngờ khi trong buổi đi phúng viếng với các anh chị St. Thomas, tôi được chi Hoàng Thị Minh cho biết còn giữ được tập thơ nhỏ của bạn tôi: Trần Phúc Chinh, người mà sau tai nạn giao thông cách nay gần 20 năm, đã có thời gian mất trí nhớ, nay tuy đã phục hồi nhưng sức khỏe kém, mọi sự đều trông vào sự tần tảo của người vợ hiền lành.Chinh cũng là 1 cựu học sinh StThomas, và ngày 6/7 tới đây, Chinh sẽ được nội tướng đưa đến nhà thờ Ba Chuông để dự lễ và dự ngày vui của chúng ta.  Như đã hẹn, tôi ghé chị Minh vào lúc 7g10 tối nay. M đã chuẩn bị sẵn để đưa tập vở Olympic 100 trang mà ruột còn khoảng 1/3 số trang vốn có. Giấy tuy đã ngả màu, nhưng nét chữ mềm mại của C vẫn còn đó, chép những bài thơ C làm từ ngày xa xưa ấy. Tôi đọc qua một bài (vì đang bận việc), thấy rất hay nên gửi đến các anh chị, như thay lời Chinh mà nói với mọi người: Đã có 1 Chinh như thế . Bây giờ anh lơ ngơ, có lẽ anh chẳng còn nhớ có thời, anh tự đặt cho mình bút hiệu Trần Phúc Kiều Trinh, nghe có vẻ con gái. Tập thơ bắt đầu bằng mấy giòng:           thơ trần phúc kiều trinh    nghìn chín trăm bảy mươi    nghìn chín trăm bảy bảy   như vậy,Chinh làm thơ từ khi 15 tuổi.Chinh sinh năm 1955. Đến nay tập thơ đã có 37 tuổi đời kể từ bài cuối.Xin ghi lại ít bài…  Mai mốt ta xa người để vào chốn mù khơi đi tìm nơi tăm tối lìa xa dấu mặt trời. Người hãy quên ta nhé đừng để lệ sầu rơi.  Trên nấm mồ quạnh quẽ Cây thập giá chênh vênh đánh dấu nơi yên nghỉ của trần phúc kiều trinh.  Nếu có đi qua đó xin người chớ cầu kinh đừng thắp hương tưởng nhớ mà hãy bước lặng thinh. ta nhắc thêm lần nữa xa rồi xin chớ quên.  ......................................................................  Em tôi thuở ấy vừa đôi tám Đôi mắt long lanh tựa nước hồ Môi xinh hé nở màu hoa thắm Tóc thề buông thả bóng chiều mơ.  ...........................................................................  nhẹ như những bước chân chim hồn ta hóa gió đi tìm kiếp xưa mắt nào một thoáng ngu ngơ môi nào thơm ngát gọi mùa xuân sang ngừng chân ngắt nụ hoa vàng gửi về chốn nớ cho nàng ươm mơ  .................................................................  em dấu yêu               hồn xanh màu ngọc bích mắt miên du                vời vợi nét đông phương với áo lụa vàng                bay trong nắng sớm với môi thơm như                 chuyện cổ hoang đường  ................................................................. Mộng Tần  một mai trên phiến du trầm thấy em xõa tóc âm thầm bước qua một mai ngày tháng rời xa cũng xin được hát ngợi ca người tỳnh.  ...................................................................  nhỏ ạ! trong ta còn chút bồi hồi trong em còn cả một trời hồn nhiên mùa xuân với nụ cười hiền như làn gió thổi vô  tỳnh rồi thôi trong ta còn phiến ngậm ngùi trong em còn chút cuộc đời lẻ loi tâm ca cho thắm làn môi cũng  xin trả đủ cho người tuổi mơ  ................................................................  làm sao mắt ấy hiền thục quá ta về bỗng nhớ kinh tương tư ngày mai thoáng thấy trên cây lá có sợi tóc mềm rất vô tư  có sợi tóc mềm vướng vô thơ  ....................................................... O Áo Tím  này o áo tím cho ta ngẩn ngơ cho ta làm thơ bài thơ áo tím  .............................................

    thơ Trần Phúc Chinh…


    Thật là bất ngờ khi trong buổi đi phúng viếng với các anh chị St. Thomas, tôi được chi Hoàng Thị Minh cho biết còn giữ được tập thơ nhỏ của bạn tôi: Trần Phúc Chinh, người mà sau tai nạn giao thông cách nay gần 20 năm, đã có thời gian mất trí nhớ, nay tuy đã phục hồi nhưng sức khỏe kém, mọi sự đều trông vào sự tần tảo của người vợ hiền lành.Chinh cũng là 1 cựu học sinh StThomas, và ngày 6/7 tới đây, Chinh sẽ được nội tướng đưa đến nhà thờ Ba Chuông để dự lễ và dự ngày vui của chúng ta.

    Như đã hẹn, tôi ghé chị Minh vào lúc 7g10 tối nay. M đã chuẩn bị sẵn để đưa tập vở Olympic 100 trang mà ruột còn khoảng 1/3 số trang vốn có. Giấy tuy đã ngả màu, nhưng nét chữ mềm mại của C vẫn còn đó, chép những bài thơ C làm từ ngày xa xưa ấy. Tôi đọc qua một bài (vì đang bận việc), thấy rất hay nên gửi đến các anh chị, như thay lời Chinh mà nói với mọi người: Đã có 1 Chinh như thế . Bây giờ anh lơ ngơ, có lẽ anh chẳng còn nhớ có thời, anh tự đặt cho mình bút hiệu Trần Phúc Kiều Trinh, nghe có vẻ con gái. Tập thơ bắt đầu bằng mấy giòng:

     

             thơ trần phúc kiều trinh

       nghìn chín trăm bảy mươi

       nghìn chín trăm bảy bảy

     

    Như vậy,Chinh làm thơ từ khi 15 tuổi.Chinh sinh năm 1955. Đến nay tập thơ đã có 37 tuổi đời kể từ bài cuối.Xin ghi lại ít bài…

     

    Mai mốt ta xa người

    để vào chốn mù khơi

    đi tìm nơi tăm tối

    lìa xa dấu mặt trời.

    Người hãy quên ta nhé

    đừng để lệ sầu rơi.

     

    Trên nấm mồ quạnh quẽ

    Cây thập giá chênh vênh

    đánh dấu nơi yên nghỉ

    của trần phúc kiều trinh.

     

    Nếu có đi qua đó

    xin người chớ cầu kinh

    đừng thắp hương tưởng nhớ

    mà hãy bước lặng thinh.

    ta nhắc thêm lần nữa

    xa rồi xin chớ quên.

     

    …………………………………………………………….

     

    Em tôi thuở ấy vừa đôi tám

    Đôi mắt long lanh tựa nước hồ

    Môi xinh hé nở màu hoa thắm

    Tóc thề buông thả bóng chiều mơ.

     

    …………………………………………………………………

     

    nhẹ như những bước chân chim

    hồn ta hóa gió đi tìm kiếp xưa

    mắt nào một thoáng ngu ngơ

    môi nào thơm ngát gọi mùa xuân sang

    ngừng chân ngắt nụ hoa vàng

    gửi về chốn nớ cho nàng ươm mơ

     

    ………………………………………………………..

     

    em dấu yêu

                  hồn xanh màu ngọc bích

    mắt miên du

                   vời vợi nét đông phương

    với áo lụa vàng

                   bay trong nắng sớm

    với môi thơm như

                   chuyện cổ hoang đường

     

    ………………………………………………………..

    Mộng Tần

     

    một mai trên phiến du trầm

    thấy em xõa tóc âm thầm bước qua

    một mai ngày tháng rời xa

    cũng xin được hát ngợi ca người tỳnh.

     

    ………………………………………………………….

     

    nhỏ ạ!

    trong ta còn chút

    bồi hồi trong

    em còn cả một

    trời hồn nhiên

    mùa xuân với nụ

    cười hiền như

    làn gió thổi vô

    tỳnh rồi thôi

    trong ta còn phiến

    ngậm ngùi trong

    em còn chút cuộc

    đời lẻ loi tâm ca cho

    thắm làn môi cũng

    xin trả đủ cho

    người tuổi mơ

     

    ……………………………………………………….

     

    làm sao mắt ấy hiền thục quá

    ta về bỗng nhớ kinh tương tư

    ngày mai thoáng thấy trên cây lá

    có sợi tóc mềm rất vô tư

     

    có sợi tóc mềm vướng vô thơ

     

    ……………………………………………….

    O Áo Tím

     

    này o áo tím

    cho ta ngẩn ngơ

    cho ta làm thơ

    bài thơ áo tím

Post a Comment

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *