Month: May 2013

  • Nóng !!!


    Trời nóng quá thể! Chả có tí gió nào cho mát cái lưng ròm. Mặt nước im phăng phắc, thỉnh thoảng có chiếc lá chao tới chao lui rồi nhẹ nhàng đáp trên lưng con kênh lờ đờ không muốn chảy. Vậy mà mấy hôm trước người ta còn nhiếc móc ông trời sao vội đổ cơn mưa cho đám cưới thiếu điều te tua vì đường đi dầm dề ôi chao là nước. Nước mưa trộn với nước cống đùn lên từ mấy cái lỗ nắp, cứ như con quái vật gì đó đang phì phò dưới giòng nước băng băng, mang theo bao là rác rến và cả niềm vui. Rồi! Trời mưa là hết đi chơi.

    Đúng là ông giời! Thích thì mưa, không thích thì nắng chơi vậy đó. Nhìn con chó thè cái lưỡi ra, mắt hướng về phía chủ như thầm than, ông ơi, sao mà nóng dữ vậy. Sao tao biết được? Bộ mày tưởng chỉ mình mày nóng sao? Tao mới là nóng đây nè! Mày nghĩ coi. Trời như vậy mà bà vợ vĩ đại của tao còn sai tao chiên cho bả mấy cái chân gà để ăn cho nó sướng cái mồm.Ừm. Mày thì theo phe bả là cái chắc. Cái thân mập như heo của mày mà thấy xương là mày cứ làm bộ liếm chân tao nịnh nọt. Nhột thấy mồ tổ.Chưa nói tới cúm gà cúm chim gì gì đó, nghe nói hát năm en nờ một, rồi lại hát một tưởng là năm, làm tao lộn tùng phèo cả lên. Ăn gà có ngày vô nhà thương nhé con. Trời! mày còn cười hả?

    Trời nóng làm tui mát dây vậy đó. Các ngài nghĩ coi.Trời này mà ăn tô cơm với canh bí, canh bầu gì đó là bá cháy luôn. Ăn xong, ta ta tà ra bờ kênh chơi, hóng may ra có chút gió nào. Nhất là trong cái không khí nghe nói ô nhiễm tư bề đó, thỉnh thoảng phảng phất mùi nước hoa của mấy cô nàng, làm ta thấy dù sao Sài gòn đẹp lắm Sài gòn ơi, Sài gòn ơi, làm ta thấy trời chắc có dịu cơn nóng đi khi có mỹ nhân trên đường phố.

    Nghĩ vậy, chứ ý vợ là ý giời, thế là phải đem chảo ra, theo sự chỉ bảo của…xếp, mà nào đem chảo ra, bật bếp lên cho chảo nóng, rồi đổ dầu vào, rồi vân vân và vân vân, cho đến khi mồ hôi chảy lòng ròng trên cái mặt choắt của tui, thì mấy cái đùi gà đã vàng ươm và béo đáo béo để. Thế là vợ lại sai lấy mấy cục đá ra, rót vào đó lon bia sùi bọt trắng để a lê hấp: Đã bảo ngon mà anh cứ bảo thôi với chả đừng.Cúm ở đâu chứ làm gì có cúm trong nhà của đôi ta(cải lương thấy tổ luôn).Chậc! dù gì vợ cũng là mẹ ta, mà mẹ ta thì nhất định phải hơn ta là cái chắc. Nhất là, xong lon bia, ta thấy đời cũng đáng sống lắm chớ, bất kể cái nóng đang hành hạ muôn loài, và cái chờ đợi đang hành hạ con chó nhà tôi với mấy cục xương mà nãy giờ nó cứ sốt ruột đứng lên ngồi xuống, ứ ư muốn nện cho mấy cái vì cái tội làm ta xao lãng việc ăn uống rất ư là thiêng liêng của vợ ta và của cả ta nữa.

    Dĩ nhiên là tui dành phần rửa chén, đũa, ly liếc này kia để vợ tui còn sửa soạn đi tập thể dục cho bớt mập (bớt đặng còn về ăn đùi gà). Mà tui phải tháp tùng nữa chứ! Hai đứa tui, mỗi đứa 1 cái xe đạp tập cho mau cong…đuôi. Đường thì chật, dân ta chạy xe rất điêu luyện, chỉ gây tai nạn cho người khác thôi, chứ cái tụi cà chớn có khi nào bị thương đâu? Rồi đường đi cũng…hay lắm. Đang khổng khồng không vậy cái đè đường ra, xẻ tới đào lui, cũng có lấp đàng hoàng đó chớ, nhưng ít bữa chỗ xẻ ra đã trũng xuống làm thành một vệt dài…đã lắm. Mà đâu phải một chỗ và một lần. Làm hoài hoài và mần dài dài. Con đường cứ nhấp nhô như sóng biển cao dâng vậy. Đi xe cứ cà tực cà tực, xe không chết thì người cũng sắp chết vì mấy con đường sửa tới sửa lui vô biên như vậy. Riết rồi cũng lỳ đòn.Không lẽ cứ ở miết trong nhà vốn nóng như cái lò bành mỳ rồi.

    Rồi buổi long rong ngoài phố cũng xong. Về nhà, tắm một phát trước khi đi vào giấc mộng là thích nhất. Nhưng cứ thấp thỏm xem đã đóng mọi cửa số chưa, khóa kỹ lưỡng mấy cái cửa ra vào chưa, mấy cái xe cũng…khóa chưa. Và con chó đã nằm đúng nơi đặng coi nhà cho chủ mà không sợ bị bọn bắt chó ném thuốc cho lăn quay không. Nhà ở thành phố văn minh ngủ không được mở cửa, kể cả cửa sổ. Ai đó rảnh rảnh ban đêm sẽ leo rào, leo lên lầu, đủ kiểu cách để câu đi những vật dụng be bé mà nằng nặng như chiếc bóp xinh xinh có tiền mai đi chợ, như cái điện thoại chả đắt lắm nhưng cũng để phải mua cái khác kẻo không cái báo cảnh sát rằng nhà tôi mới bị trộm viếng.

    Thế đấy, trời đã nóng và lắm thứ nóng cũng đâu kém quý ngài ơi…

     

        LAM TRẦN 14.05.2013

     

  • Thư Ngỏ Họp Mặt Ngày Truyền Thống


     

    Các bạn thân mến .

     

    Theo thông lệ hàng năm , những ngày tháng hè đến , là chúng ta chuẩn bị cho ngày truyền thống ,sẽ được diễn ra vào đầu tháng 7 , là dấu thời gian của những ngày khai giảng năm xưa . Theo tinh thần buổi họp của BTC ngày 5/5/2013 ,về việc  tổ chức Ngày Truyền Thống .  Năm nay sẽ được diễn ra vào chiều  Thứ Bảy ngày 06/07/2013  .

     

     Sự kiện năm nay, việc tổ chức kể ra là lần thứ hai tại địa điểm khuôn viên Giáo Xứ Đa-Minh , gợi nhớ cho chúng ta về Trường SaintThomas năm nào . Tuy danh nghĩa Trường không còn nữa , nhưng trong ký ức ở mỗi chúng ta , nhiều – ít vẫn còn đọng lại những hình ảnh về Trường xưa , những người bạn cũ .

     

    Thế hệ chúng ta có ít cũng đã bước vào tuổi ngũ – lục tuần cả rồi , chẳng mấy chốc là đến thất thập cổ lai hy . Với những người bạn hữu , ngày hôm nay , kể cũng thật kỳ công để mà chúng ta đến được với nhau , kẻ trước người sau , từ khắp bốn phương trời . Không lý gì để chúng ta không dành thì giờ cho nhau , cùng nhau , mặc dù ở mỗi bạn thời gian còn rất nhiều hạn hẹp .

     

    Chúng tôi từ Ban Đại Diện luôn mong muốn ở mỗi bạn là những đầu mối là những mắt xích, từ đây sẽ liên kết các bạn , cùng nối vòng tay lớn các bạn xa -gần , quốc nội hay hải ngoại . Trong tình bằng hữu , các bạn hãy chung tay cùng chúng tôi , thể hiện là những cổ động viên tích cực nhất , để cổ vũ cho sự vững mạnh của THÂN HỮU TRƯỜNG SAINT THOMAS , và sắp tới đây là Ngày Hội Truyền Thống ,để thiết thực mang lại những khoảnh khắc vui tươi và hạnh phúc trong tình thương mến bạn bè . Để mỗi lần hội ngộ thực sự là một ngày hội ” Về Nguồn “  . Hy vọng ở mỗi bạn chúng ta luôn là những điểm sáng , để những người anh chị em chưa nhận biết , sẽ tìm về lạ mái Trường năm xưa , kỷ niêm xưa ,hàn huyên , chia sẻ những chuyện ngày hôm nay .

     

     Thư mời các bạn ngày truyền thống , chúng tôi sẽ gửi đến các bạn trong thời gian tới , sớm nhất có thể , để các bạn ở xa có thể có thời gian chuẩn bị tốt nhất cùng về tham dự . BTC sẽ thông tin trên SânGa cùng YahooGroup và gửi đến từng địa chỉ các bạn .

     

     Thân chào – Hẹn gặp lại các bạn

                                                                  

                                  Thay mặt  BĐD

                                  Luong Nguyen 5/2013

     

  • Mừng Ngày Hiền Mẫu…


    Thân chúc các Bà Mẹ  dịu hiền luôn Khang An sức khoẻ_mạnh mẽ Niềm Tin và Nghị lực _giầu lòng Nhân Ái và Vị Tha … để bảo vệ mái ấm gia đình Hạnh Phúc đến muôn muôn đời…

     

    NhómSânGaSainthomas đồng thân chúc…

  • Happy Mother’s Day…


     

  • nữsinhTôMa tài danh lắm!!!


    Trần Thị Huyền Nga năm xưa là một nữ sinh thông minh có tiếng của ban Bê buổi sáng. Một cây toán học và cũng xanh rờn trong tài năng văn chương thi phú. Bốn mươi năm qua rồi, bạn vẫn duy trì được vốn liếng ấy trong những bài viết cho SânGa để bạn bè cùng đọc và hồi tưởng về một thời hoa mộng thật đẹp.

    Tuy vậy, sức khỏe bạn lại không còn phong độ trước những biến đổi của cuộc đời. Dẫu vậy, sức lôi cuốn và độ hấp dẫn trên ngòi bút của bạn vẫn không suy giảm, mỗi lần bài bạn viết trên SânGa đều trở thành món ăn nóng hổi đắt khách nhất !!!

    Trong ước mơ chân thành tuy nhỏ nhoi, nhóm phim ảnh SânGa xin mạn phép được “mời” bạn hoá thân thành một nhân vật tài danh và mạnh mẽ không thua gì nam giới trong videoclip “Nữ Sinh TôMa tài danh lắm “ …như một lời cầu chúc chân thành mong bạn sẽ “trible” sinh lực để sống vui sống mạnh cùng bạn bè SaintThomas cùng cống hiến cho bạn bè thưởng thức  những tác phẩm nho nhỏ xinh xắn và khả ái từ bạn : Trần Thị Huyền Nga…

    Chúng tôi nhớ và mong bạn nhiều hơn trong Ngày Hiền Mẫu năm nay…

     

    SânGaSainthomas5/2013

  •  Gái TôMa không thua 007 !!!


    Trước những phát minh sáng tạo trong lãnh vực khoa học trên thế giới ngày một gia tăng đến chóng mặt, thì tội ác và bạo lực cũng song hành không kém. Phụ nữ và trẻ em chính là những đối tượng bị bạo hành và áp bức nhiều nhất trong các tội ác này, mặc dù quyền bình đẳng cho phụ nữ đã được ưu đãi như đòi hỏi trong bản Quốc Tế Nhân Quyền. Thế nhưng, trước làn sóng bạo lực của tội ác ngày một leo thang, phụ nữ cũng phải biết học tự bảo vệ cho chính mình bằng những  phương pháp sẵn có cùng với ý chí, lòng can đảm và trí thông minh của mình để tự vượt qua những nguy hiểm đó.

    Hôm nay, SânGaSainthomas xin cống hiến cho các bạn một trong những hình ảnh tiêu biểu về những người phụ nữ gan dạ, thông minh đã biết tự chuẩn bị cho mình những kiến thức căn bản thực tế nhất để chiến đấu bảo vệ cho bản thân. Nhân vật này cũng chính là cựu học sinh Saint Thomas, tức con gái của Cụ Tom…

    SânGaSainthomas, Mother’s Day2013

  • quà tặng mừng Ngày Hiền Mẫu…


    Diễn viên chính trong videoclip ngắn ngủi mừng Mother’s Day năm nay trên SânGa là bạn Nguyễn Văn Lượng, ông bạn thân quen với Lốc Cốc từ thời còn mài đũng ghế dưới mái trường Tiểu học cho đến năm  cuối Trung Học ở Saint Thomas. Bạn là một trong những người bạn may mắn và diễm phúc đã được lên chức Ông Nội và Ngoại nhưng diện mạo lục tuần trông vẫn còn trẻ trung đầy phơi phới.

    Tại quê nhà, bạn đang một mình vui thú điền viên cùng các cháu Nội trong khi hiền thê phải tạm thời xa vắng mái ấm ấy ở quê nhà để lên đường sang thăm các cháu Ngoại tận miền Tây nước Úc…

    Để chia sẻ niềm vui cho khỏa lấp nỗi nhớ mong thê tử của bạn hiền bây giờ, Lốc Cốc xin phép được mời bạn ghé phim trường SânGaSainthomas để nhập vai vào một nhân vật rất giống tâm trạng và hoàn cảnh của bạn hầu làm quà tặng cho phu nhân trong ngày lễ Mừng Hiền Mẫu 2013.

    Xin mời các bạn cùng thưởng thức tài năng mới của Nguyễn Văn Lượng trong vai Mr.GrandMom

     

    SânGaSainthomas, Mother’sDay2013

  • có một người bạn như thế…


    Tôi chơi với anh đã nửa thế kỷ nay. Cái anh chàng đầu bù tóc rối và tâm hồn đầy thơ, nhạc và cà-phê. Dường như bộ ba này luôn gắn bó với nhau thì phải.

    Tôi quen anh khi học chung lớp đệ Thất thuở ấy, anh học cũng khá, và chúng tôi không chỉ là bạn học chung trường, chung lớp, mà sau này còn chung những sinh hoạt khác. Chỉ hơi tiếc là chẳng bao giờ anh vượt lên trên tôi chỉ vì quá hiền, mà dường như hiền cũng có nghĩa là…chậm.Tuy vậy, chúng tôi luôn là đôi bạn thân.

    Và cũng như biết bao gia đình đông con ngày xưa ấy, các em của anh lại học chung với các em của tôi, và vì vậy, tình thân lại dầy thêm gấp bội. Các em luôn coi bạn của anh mình như chính anh mình vậy. Và mẹ cha chúng tôi cũng đầu tắt mặt tối để nuôi con mình. Anh phụ mẹ bằng việc dệt chiếu cói hàng ngày, tôi phụ mẹ việc bán bánh mì khi thì gánh rong, khi thì nơi cái xe cũ kỹ đậu ở ngã tư.

    Đi đâu cũng có nhau, rời trường cũ sang St Thomas khi vào lớp đệ nhị, chúng tôi cũng theo nhau, tôi ghi tên học lớp B, anh ghi trễ nên học A. Nghĩ sao đó, tôi cũng ghi lại vào lớp A học cho có bạn. Và đó, lớp A chiều niên khóa 1971-1972 của chúng tôi bắt đầu như vậy đó.

    Sau khi lấy Tú Tài 1, tôi rời sang trường khác, anh còn ở lại trường cùng các bạn khác mà giờ đây đã mỗi người một ngả. Về sau, tôi biết anh thi rớt 1 năm nên chúng tôi không còn gặp nhau khi tôi bắt đầu vào đại học. Thỉnh thoảng gặp nhau ở đâu đó, chúng tôi vẫn là đôi bạn thân thiết, có lẽ là vì anh là người dễ bị bắt nạt chăng.

    Biến cố 30-4-1975, quả là quan trọng cho tất cả mọi người, trong đó có chúng ta, và có 2 anh em chúng tôi nữa. Ngay hôm sau, tôi đã tìm đến anh chơi trong tâm trạng rối bời chẳng hiểu cuộc đời sẽ ra sao. Anh lấy cái mobiette xanh của bố, chở tôi đi lòng vòng lên trung tâm thành phố.Đường xá cơ man nào là vết tích của chiến tranh và hậu quả của nó. Phố xá xôn xao, lòng người nháo nhào những cảm xúc bất định, người người ngược xuôi trên đường lúc này chả còn trật tự giao thông gì nữa. Sau cái hãi sợ của 1 thành phố bị chiếm đóng là cái tò mò của người dân. Cũng có đâu đó cào cấu vật dụng của những người ra đi. Chúng tôi mò vào khu cư xá Hải Quân gần bến Bạch Đằng: Người ta tha hồ đập phá, và chở những vật dụng lền khên về đâu đó. Chúng tôi chỉ biết nhìn rồi lại quờ quạng trên chiếc xe, trở về nhà, bụng thầm nghĩ, thôi hết rồi.

    Mà cũng chẳng hết, chúng tôi lại lọ mọ tham gia vào việc dọn dẹp đường phố. Được 1 thời gian thì tôi cũng oải mà theo chân người quen về…cày ruộng như bao người. Anh vẫn còn mãi tham gia phong trào này nọ nơi đoàn thể gì đó ở phường, có lẽ là văn nghệ văn gừng gì đó.

    Rồi ruộng cũng chẳng nuôi nổi cái thân cựu sinh viên quèn, gia đình tôi lại trở về thành phố lúc ấy còn đói rách lắm. Tôi lần hồi mãi rồi cũng tàm tạm với cái nghề bán đồ lạc-xoong vệ đường. Tuy chẳng dư giả gì, nhưng cũng nuôi sống chính bản thân và giúp đỡ cha mẹ đang oằn lưng trong những ngày đất nước bị cấm vận. Thỉnh thoảng gặp anh, thấy anh vẫn chẳng làm được cái gì, ngoài những bài thơ  trau chuốt kỹ lưỡng trên những tờ pơ-luya,bên ly cà phê, và bên cái đầu lười chải cho có vẻ nghệ sĩ của anh. Đàn, nhạc, thơ, vẽ…anh đều có, chỉ tiền là không. Nghĩ sao đó, tôi kiếm 1 anh bạn chung, nối họ với nhau, và giúp bạn mình chút tiền làm vốn, anh bạn kia giúp học cái nghề làm diêm quẹt, sau này, có thêm 1 người bà con của tôi tham gia. Và cũng như các lần trước, anh chẳng có khả năng làm gì thiết thực. Người bà con của tôi sau này tách ra và rất thành công trong công việc chung trước ấy. Người bạn tôi kéo vào cùng anh sau đó mất tích trong 1 chuyến vượt biển.

    Anh mở cái quán cà fê nho nhỏ, mà khách là bạn bè sinh hoạt cùng ca đoàn. Vì chữ đẹp, vẽ tốt nên chúng tôi nhờ anh kẻ nhạc trên giấy stencil để chúng tôi đem in cho mọi người dùng. Anh hay bị tôi la vì cái “tội” viết sai. Mà nào có đồng lương cắc bạc nào.Nhưng chả bao giờ anh buồn vì bị bạn…la. Tôi thật là quá quắt.

    Mãi mà chưa lấy vợ. Thế là tụi tôi mồi chài bạn bà xã tôi cho anh. Chả hiểu vì sao mà rốt cục cô ấy lại trở thành em dâu anh nữa. Rồi anh cũng lập gia đình với 1 cô giáo nhà trẻ. Trên xe rước dâu đã đi được một đoạn đường, tôi hỏi anh: Mang theo nhẫn cưới chưa vậy cha? Anh thò tay vào túi áo rồi la hoảng: “Chết rồi, tao quên ở nhà rồi”. Thế là dừng xe, người nhà (mà nay đã ra người thiên cổ) phải mò về lấy cho chàng “bửu bối”.

    Thỉnh thoảng chúng tôi mới gặp nhau, vì đường ai nấy đi. Cho đến 1 hôm, tôi nghe tin rụng rời, anh chở vợ con lao vào cột đèn. Bất tỉnh 3 ngày. Chúng tôi cũng chả giúp đỡ được gì vì còn nghèo lắm,nghèo cả tiền bạc, và nghèo cả nghĩa tình. Nghĩ mà áy náy.

    Rồi anh cũng hồi phục, nhưng trí nhớ đã mất. Anh lơ mơ lắm khi nói về chuyện ngày xưa. Lúc ấy, anh đang có đứa con gái đầu lòng. Hay ở chỗ, chả hiểu sao, sau tai nạn, 2 anh chị lại có thêm được 2 đứa con trai nữa. Thế mới tài! Anh long rong lội bộ bán vé số. Có hôm ghé nhà tôi than thở: Tao bị lừa đổi vé số cạo sửa. Rồi anh gặp lại 1 bạn chung. Người này mời anh vào nhà, đưa cho anh 500 USD và khuyên anh về quê mà sống, chứ ở đây chẳng làm được gì đâu. Anh nghe lời anh bạn tốt bụng ấy và về ở gần 1 nhà thờ trên đường đi Củ Chi. Việc ấy đã 17, 18 năm nay rồi. Người giúp anh lúc ấy là bạn cùng GX cũ, cũng là 1 cựu HS St. Thomas.Có thể nay mai, anh ấy sẽ đọc được những giòng chữ này.

    Vợ anh là người chất phác. Gia đình anh về ở chung với mẹ và em vợ. Người em bị bệnh tâm thần, có khi em vợ-anh rể choảng nhau phải đi bệnh viện. Bà mẹ vợ sau này già yếu, lại bị bệnh nên thôi không còn bán rau gần nhà nữa. Chỉ có vợ anh đi làm. Người ta cử chị đi bồi dưỡng gì đó, tưởng sẽ lên chức, nhưng ai dè, lại phải xuống bếp nấu cơm cho nhà trẻ. Bạn tôi, không biết làm gì, trí nhớ dần hồi phục nhưng nói năng chậm chạp và phát âm ngọng nghẹo và ồm oàm lắm. Anh chỉ chơi với có duy nhất 1 người hàng xóm đồng tuổi. Sau đó anh này qua đời, và anh chẳng còn ai để chơi. Vợ anh làm thêm bánh ngọt lặt vặt kiếm thêm. May là còn được căn nhà của mẹ nên gđ vẫn còn chỗ sinh hoạt. Và lạ thay, vợ bận suốt ngày, anh ngơ ngơ ngẩn ngẩn chẳng dạy con được chữ nào mà chúng học hành đều giỏi cả. Con gái lớn đang học năm thứ 2 Đại Học Kinh Tế. Hai đứa còn lại, đứa lớp 12, đứa lớp 9.

    Thỉnh thoảng chúng tôi cùng bè bạn ghé thăm gia đình anh. Có khi có chút quà, có khi chả có tí gì, nhưng vợ chồng anh luôn luôn nồng nhiệt kèo nài chúng tôi ở lại dùng cơm. Có khi chị vợ còn cho bọn chúng tôi quà là 2 trái mít thật ngon, hái ở trên cây đầu rào nhà.Anh bạn biếu anh 500USD ngày xưa, hiện ở Mỹ, —Sau này chúng tôi đã gặp lại. Hai năm nay, cứ gần tết lại về VN, nhờ tôi gửi anh chút quà Tết và yêu cầu đừng nói là của anh, mà cứ nói là của tôi cũng được. Anh quả là người tốt !!!

    Đã hơn 10 năm nay anh không về Sài Gòn, như anh nói trong 1 lần điện thoại cho tôi. Lúc đầu tôi định đến lôi anh về, nhưng sau lại thôi vì sợ di chứng lần đụng xe. Tôi giải thích cho anh như vậy, và anh hiền lành nói không sao đâu, không sao đâu.

    Tôi vẫn khuyến khích anh cầm bút lên, viết cái gì đó đi, rồi nói con gái gửi lên cho tôi, tôi sẽ giúp anh giải khuây khi nhờ ai đó đăng trên những trang web bạn học xưa, trong đó có St. Thomas chúng ta. Tôi luôn nhắc anh: Hồi xưa, ông làm cho con bé lớn nhà tôi 1 bản nhạc “Trong Ngôi Trường Ngói Đỏ”, tôi vẫn còn giữ làm kỷ niệm. Bây giờ thử làm lại đi xem sao! Rất tiếc nhà xa nhau nên tôi chả ép anh thêm chút nào. Thỉnh thoảng anh vẫn alo cho tôi, cái giọng ngòng ngoàng nhưng vẫn còn nghe được “Khỏe không Lãm”

    Tôi thấy vui vui khi anh vẫn còn bấu víu vào cái đơn sơ nhất: người bạn 50 năm, để thêm vào chút thi vị nhỏ nhoi của anh. Tôi ước anh viết được 1 bài thơ như ngày xưa, tôi ước anh đàn tôi hát bài gì cũng được, ậm ừ vì quên lời cũng được.Tôi ước có ai đó biết anh TRẦN PHÚC CHINH, bạn cùng lớp với TRẦN ĐỨC HẬU, HOÀNG THỊ NGÂN,MAI THỊ LOAN tự LOAN RUỒI,PHẠM THỊ MAI,NGUYỄN NGỌC THU, NGUYỄN THỊ THƠ, NGUYỄN XUÂN KIM, TRẦN KÍNH LÃM…phone cho anh, hay có dịp ghé gia đình anh để anh chị ấy có thêm niềm vui .

    *Địa chỉ:TRẦN PHÚC CHINH, số 30, đường 72, khu 2, ấp Đình, xã Tân Phú Trung, huyện Củ Chi, Sài Gòn

    *Đt 3796 1626: Số đt này cả ngày có khi chẳng có ai ở nhà vì kẻ đi làm, người đi học, Chinh ra trường chỗ vợ làm ngồi chơi, ở nhà chỉ có người em tâm thần và bà cụ.

    *Đt Chị Dung, vợ Chinh: 0164 3306 538

     

     

    LamTran05/2013

  • bài thơ của người bệnh…


    Theo hướng dẫn của bạn cùng lớp, tôi đến thăm Phạm Thị Mai, tại 1 căn nhà khá xinh và rộng rãi nơi Giáo Xứ Tân Chí Linh, đường Phạm Văn Hai.

    Trước đó, qua dăm cuộc điện thoại, M đều từ chối cuộc viếng thăm viện lẽ khi thì không có nhà, khi thì đang bệnh không tiện gặp.Người bạn cùng lớp Nguyễn Thị Thơ, hiện ở Hoa Kỳ, chia sẻ thêm với tôi về M, có lẽ M lâu ngày không đi đâu nên…lười đó thôi.

    Rồi tôi cũng gặp được M. Thú thật, tôi chả nhớ 1 tí gì về người bạn cùng lớp ấy sau 1 niên học,và sau chặng đường dài hơn 40 năm không hề gặp lại, hoặc có khi đã gặp đâu đó trên đường đi mà đôi bên đều không hề nghĩ đến đã từng là người chung lớp. Câu chuyện khá tự nhiên. M ngồi trên chiếc ghế gỗ có lưng tựa và có thể bập bênh được. Kề bên cạnh là chiếc ghế nhựa, mà qua 5,6 lần thăm tôi đều thấy trên đó có thức ăn còn sót lại; Chiếc giường kề bên lúc nào cũng cái đt,chiếc quạt tay, và chai dầu gió. Có lần tôi bật quạt, M nói cứ việc bật nhưng đừng cho gió hướng về phía M. Có nghĩa là M…bệnh. Hỏi thăm M có đi lễ được không, M chỉ cái gậy bằng inox có 4 chân nói, nào có đi được đâu.

    Lúc nào M cũng nói mình mệt. Nhưng hễ nhắc đến trường xưa thì M sáng mắt lên, giành nói cho bằng được về tên tuổi các bạn ngày nào, thậm chí còn cho tôi 1 lô tên các bạn và nhà ở xưa kia để tôi cố gắng đi truy tìm_”Nhớ nói cho tôi gửi lời thăm khi tìm đượcA,B,C…ấy nhé”. Rồi BCH CHS St Thomas cũng đến thăm. Chị Thơ cũng đều đặn gọi đt về hỏi han, động viên.Rồi M “triệu” tôi qua, nhờ tôi kiếm dùm ai đó giúp M đi khám bệnh, nhờ tôi kiếm dùm cho ít giấy trắng để có thể viết cái gì đó cho St. Thomas. Tôi Ok liền, vì nghĩ lời xúi bẩy của mình đã có tác dụng.

    Những săn sóc tầm xa tầm gần, đã giúp M có động lực để vui cuộc đời vốn bó gối từ lâu. Từ đầu tuần, M gọi khi thì cho tôi, khi thì cho bà xã tôi, nhắn tôi qua nói chuyện chút. Tôi đoán là M đã viết được cái gì đó nên nhờ tôi lấy về cho M góp gió với trời mây. Rồi 1 người bạn phương xa, nhờ tôi chuyển chút quà để khích lệ M, người chung là bạn học. 12g trưa nay, tôi sang nhà M, vốn cách nhà tôi chừng 5,6 phút đạp xe đạp cho thoải mái. Và vì đã quen, sau khi gọi “chị Mai ơi” thì đã nghe giọng la lớn từ gian nhà trong “Anh đẩy cửa vào đi”.

    Lần đầu tới đây, tôi cũng gọi như vậy, nhưng không có đáp từ. Tôi bèn gọi đt, thì M nói _hiện không có nhà!_nhưng mà tôi đang ở trước cửa nhà chị nè! Ú ớ, M nói vọng ra_Anh đẩy cửa vào đi! Và lần này cũng thế, thò tay vào cái lỗ nhỏ nơi cạnh cánh cổng, đẩy then cổng ra, mở cổng, rồi tự nhiên dắt xe vào sân trước cứ y như tôi là gia chủ vậy. Nhà không có chó, chả sợ ai cắn. Em trai M hiền quá xá. Lần đầu tới, tôi cúi chào, cậu lí nhí cái gì đó trong miệng, chắc là mời tôi tự nhiên vào trong. Lần sau, khi gọi cổng, đã thấy cậu ra mời bạn của chị vào nhà và còn nhắc đứa con “chào bác đi con”, cô vợ cậu đi làm về cũng cười cười chào 1 cách thân tình.Lần này cũng thế, tôi gọi cổng, tiếng M ra, tôi vào, tự lấy ghế ngồi, hỏi tôi ăn cơm chưa. Rồi lấy tờ giấy đôi học trò thấp thoáng 1 bài thơ, M định xé đôi tờ giấy. Tôi đỡ lấy, và giúp M xé mảnh giấy . Trả lại mảnh giấy trắng, tôi đọc bài thơ cho M nghe xem có sai gì không. M nói, mời tôi sang vì bài thơ ấy đấy. Tôi mừng vì bạn mình vẫn còn muốn xun xoe với mớ kỷ niệm ngày xưa, biết đâu M sẽ cố gắng để trở về thế giới thật, chỉ cách M 1 khoảng rất nhỏ : từ chỗ M ngồi tới ngoài cánh cổng chỉ là 4m, và từ cánh cổng trở ra là cả 1 khoảng trời tự do.

    Tôi trao quà của anh bạn phương xa cho M. Chị cám ơn và nhờ tôi chuyển lời cám ơn đến anh ấy, cũng như đến các anh chị St Thomas đã quan tâm đến chị.

    Và đây là bài thơ của M. Chị không biết dùng máy tính nên tôi làm giúp chị. Hy vọng cánh cửa đời M đang dần mở ra như chưa bao giờ đóng…



    LAM TRAN 05/02/2013

     

    conđườngkỷniệm…


    Con đường kỷ niệm còn đâu?
    Cho tôi nhớ lại tình sầu năm xưa.
    Nhớ lần trời chuyển cơn mưa
    Anh che gió lạnh cho vừa lòng tôi.
    Bên nhau cảm xúc bồi hồi
    Tình yêu đến vội rối bời hồn tôi.
    Đến khi lòng thấy chơi vơi.
    Tim tôi se lạnh là tôi xa người.
    Con đường kỷ niệm mù khơi.
    Anh đi để lại một trời nhớ thương.
    Tôi đi tìm lại con đường,
    Tìm hơi thở ấm còn vương trong lòng.


    Phạm Thị Mai 05/2013

  • mừngSinhNhậttháng5…


     

    Tạm biệt tháng Tư với những cơn mưa rào làm lầy lội đường phố. Mặt trời đã dậy sớm, trải dài những vạt nắng vàng xuống thế gian để  hong khô những ướt át còn loang lổ trên phố xá cho học sinh hân hoan thơ thới đến trường kịp giờ thi cuối khóa. Trong khi đó, cô cậu học trò đang tuổi dậy thì, vẫn còn đang ngủ nướng, miệng làu bàu:

    “Tháng Năm chưa nằm đã sáng !!!”…

    Xin chúc mừng Sinh Nhật các Bạn Tu sĩ Chu thị Tiên  Nguyễn Thị Tuyết Thủy (01/05), Vũ Thị Hiền (06/05), Phạm Viết Bảo (08/05), Vũ đức Duy  (12/05),   Đoàn Thị Diệu Liên (24/05) và Vũ Xuân Hương (25/05)…những lời chúc tốt đẹp với 365 ngày tràn đầy SUNG MÃN của HY VỌNG đã và đang vươn đến..

     

    SânGaSainthomas thân ái chúc mừng