May 19, 2013
-
Nhớ những ngày xa xưa, thời tấm bé…Trời ơi, mùa hè vui gì đâu quá xá. Này nhé, theo chân lũ bạn lem luốc lội khắp ngõ ngách chơi đùa. Khi thì thả cho chú diều bay cao trên bầu trời xanh xanh, mấy thằng bé chúng tôi nằm tựa đầu trên bờ con đường đất mà hai bên cơ man nào lũ tre kẽo kẹt theo làn gió mát. Nhìn những chú diều đảo qua lại dưới lớp mây trời trắng như bông, nghe lũ ve rỉ rả bên tai ồn ồn. Những âm thanh đều đều ấy có khi ru chúng tôi vào giấc ngủ hiền hòa. Cho đến khi có tiếng gọi í ới của ai đó, khi phát giác ra giọng mẹ thì hỡi ơi, cái roi đã hằn lên đít một nhát đau ơi là đau.Rồi cả lũ cũng tan hàng về nhà, lắm khi mẹ kéo tai tôi đau điếng, nhưng tay kia, mẹ lại vừa giữ cái roi mây, vừa cẩn thận cầm con diều mà mẹ biết tôi đã rất mất công làm nó cả buổi trời nóng nực.
Cũng có lúc chúng tôi bới mấy liếp khoai người ta trồng đâu đó, lôi lên vài củ khoai rồi chạy ra con lạch nhỏ sau đình, rửa qua cho hết đất cát, và ngon lành chén với nhau vị khoai sống ngòn ngọt, nghe tiếng khoai dòn trong hàm răng, thật tuổi học trò ngày xưa sao dễ thương quá.
Rồi leo lên ụ đất cao, nơi có cái mả xưa, um tùm cỏ tranh. Bọn tôi ra sức nhổ những cây cỏ tranh nhỏ mà dai ác liệt, có khi mấy đứa ngã chổng kềnh mới nhổ lên được một bụi, rồi tước vỏ và nhai như nhai mía. Dĩ nhiên là ngon tuyệt, và cũng dĩ nhiên, cái tai tôi lại được mẹ lôi về, sau khi bà “tế” cho một trận nên thân, vì cái tội không trông em mà bỏ đi chơi như thế. Mẹ còn dọa :Mày cứ đi chơi cho nhiều vào, con ma nó kéo mày đi mất luôn đấy nhé.
Nói tới ma, thuở ấy chẳng hiểu sao mà chúng tôi rất sợ đi ngang gốc cây bàng cạnh sân đình. Lỡ có đi qua, cả bọn thế nào cũng khom lưng ù chạy một mạch, với lời dặn dò của ai đó từ bao giờ:Này, chúng mày đi qua đấy mà chửi tục là ma nó từ trên cây sẽ bắn cho mỗi đứa một mũi tên là toi nhé.
Đấy, mùa hè ngày xưa là thế đấy, có khi còn leo xuống lòng cống lộ thiên, bắt cá. Được cái nước rất trong, những con cá be bé “đứng” ve vẩy đuôi trong làn nước, ngoắt một cái đã biến mất khi những bàn tay nhỏ bé của tôi chỉ vừa kịp chạm vào mặt nước. Mãi rồi cũng bắt được vài con, có khi chả có cái gì đựng, bèn túm áo lại, cho cá vào, xúc đầy nước, vội vàng trèo lên bờ…chạy cho nhanh! Khi nước cạn, lại vội vội vàng vàng trượt xuống nước, lại túm thêm ít nước, lại chạy lên bờ, rồi lại…Có khi về đến nhà, mấy con cá bé tẹo đã tắt thở từ hồi nào, vì quãng đường về đến nhà làm gì còn cống nước. Vậy mà có lúc, tôi đã khóc vì mấy con cá ngoẻo ấy. Thật là “tình cảm”.Về đến nhà, mẹ đã đứng đấy tự lúc nào, mẹ dứ dứ cái roi vào vai tôi, tai kia, mẹ để đàng sau lưng. Đến khi tôi năn nỉ mẹ tha cho cái tội đi chơi thì mẹ chìa cho tôi chiếc lọ be bé có con cá phướn hồng hồng thật đẹp, chả hiểu từ đâu mà mẹ có. Mẹ cười cười bảo tôi “Cho con đấy! Mau vào mà ăn cơm” Nghĩ lại mà bây giờ tôi còn cảm động, nước mắt cứ chực trào ra, các cụ ạ! Ôi tôi yêu mùa hè, Ôi tôi yêu mẹ biết bao! Ôi ngày xưa, ngày xưa…
Những tháng ngày học trò quả là vui, nhất là vào những ngày hè. Nhìn những cánh phượng vẽ cả một trời màu đỏ tươi rực rỡ, lũ học trò tha hồ bay nhảy, tha hồ nghịch ngợm. Cuộng hoa phượng là một vũ khí ác liệt. Nó dài và be bé như cây tăm, mà dai lắm. Dùng nó làm bì mà bắn vào ai đó thì một là kẻ bị bắn sẽ khóc vì đau. Hai là kẻ bắn cũng đau không kém, có khi còn hơn, nếu kẻ bị bắn về méc bố mẹ. Bố mẹ nó sẽ sang méc bố mẹ mình, và a lê hấp, bố mẹ mình đâu muốn bị mang tiếng là bênh con, nên cứ cho thằng con nghịch ngầm có tiếng, vài ba roi phát rét. Vậy mà, mai lại chơi với nhau, lại leo lên cây phương , hái mấy trái phượng già, đập ra, lấy mấy cái hột ăn. Bùi bùi, vui vui…
Nhưng mùa hè bắt đầu có nỗi buồn khi những cậu cô ngày nào đã lớn. Những tháng ngày vùi đầu sử kinh cũng không làm mất đi niềm vui của những cô nàng áo trắng xinh xinh và những anh chàng quần xanh thẳng thớm. Trái tim còn son trẻ đã biết rung theo nhịp của từng sợi tóc bay bay ai đó ngồi bên cửa sổ. Những tinh nghịch của kẻ nào đó có khi đã làm xao động tâm hồn mộng mơ chưa lần biết tình yêu là gì. Chỉ biết, có những lúc sao mà cứ thừ ra như…làm sao ấy, có cái gì đó réo gọi trong tâm hồn. Đôi khi chỉ là cái nhìn ngang không chủ ý, mà ai đó nghĩ ngợi mông lung và suy non đoán già cùng đặt ra nhiều phương trình để giải cái bài toán kỳ bí :Tình yêu là cái chi chi. Có khi chỉ là một lời bông đùa mà cả đêm về trằn trọc, chả biết cái “đằng ấy” có hiểu rằng ta…khó nói lắm không! Ôi, tuổi trăng tròn mà tim méo xẹo. Chắc nhũn não quá. Mặt cứ dài ngoẵng cả ra. Rồi các nàng bắt đầu…diêm dúa đi một tí. Để làm chi vậy ta! Ai mà biết! Nhưng biết đấy, biết rằng từ xa mà…gần lắm, có ai đó đang theo dõi từng cử chỉ của mình, mộng du đến độ thầy cốc cho một cái mới giật bắn người như có hỏa tiễn Saturn gắn ở…Lại có khi lơ đãng vì bóng ai đó mà đọc công thức sinh học gì đó thành RMK là 1 hãng thầu gì gì đó quên cha nó mất rồi….Ôi, ngày xưa mơ với chả mộng.
Và mùa hè lại đến như hằng năm, mà sao lòng ta như xát muối vậy! Không, như bôi alcool thì có! Ôi, mai xa rồi thằng ta ơi. Làm sao bi giờ. Thư viết rồi mà sao đưa đây. Nhờ mấy “bà” kia đưa dùm ư! Chết! Mai chúng hê lên cả làng thì…độn thổ mất. Chần chừ, trù trừ, suy với chả tính! Cuối cùng đành cất vào đâu đó để lòng tê tái lòng. Trời ơi, mai nghỉ hè rồi! Trời ơi! Màu phượng sao buồn thế! Sau mấy tháng hè, biết còn gặp lại…người xưa? (làm như hè xong là người ta chết hết hay sao ấy) Mỗi năm đến hè lòng mam mác buồn…Man mác cái khỉ khô! Tê tái buồn thì có!
Rồi 20. Rồi 30. Rồi nhiều cái mươi nữa. Cho đến một ngày, ta gặp lại những cố nhân ngày xưa. Ta lại vui vẻ trò chuyện như chưa hề có gì xảy ra trong tâm hồn. Chả biết “họ” có như vậy không nữa? Mà sao ta lại chả thấy yêu tí ti ông cụ nào. Vui vui thì có! Sao vậy cà! Hết buồn rồi hè ơi. Hoa phượng ơi, cứ rực lên trên màu nắng nhé, để đôi khi thấy ngươi, thấy lũ ngươi, ta nhớ về cái thuở học trò, chem chép cái miệng đã móm vì răng rụng dần, và ta tự cười.Đồ mát!!!
LAM TRẦN 12.05.2013