May 17, 2013
-
ấm áp…
9 giờ sáng, tôi qua rủ Thư, một người bạn thân của Chinh ở khá gần nhà tôi. Thư đã ve vẩy cái mũ bảo hiểm từ xa để báo hiệu anh đã sẵn sàng cho cuộc thăm viếng người bạn chung.
Thật ra, cả tuần nay,có nhiều cuộc điện đến với tôi về anh chàng cựu SaintThomas này. Có bạn đòi tổ chức đến thăm gia đình đơn sơ ấy nhưng vì không thu xếp được thời gian phù hợp nên tôi chưa dám nhận lời. Có bạn qua email hứa sẽ liên lạc với anh chị Chinh qua số điện thoại đã biết. Ban Đại Diện Hội CHS St.Thomas nhờ tôi chuyển lời đến anh chị Chinh, mời anh chị ấy đến dự ngày họp mặt 6/7 sắp tới tại Nhà Thờ Ba Chuông, mọi chi phí Hội sẽ trang trải; lại còn nhắc nhở làm sao cho anh chị ấy có nơi trú đêm sau tối liên hoan, vì sợ đường xa không thuận cho người bệnh. Chẳng có lý do gì khiến tôi ngại ngần trong công việc này. Khi tôi điện thoại cho vợ Chinh, chị rất vui và hứa sẽ đem anh chồng yêu rấu của mình thả về đàn StThomas xa xưa, dĩ nhiên tôi cũng thuyết phục chị cùng tham gia cho vui. Chị cho biết, đã có chị bạn xưa của anh điộn thoại về hỏi thăm. Tôi không bất ngờ trước các sự việc này, nhưng bất ngờ trước tốc độ ân tình đã lan tỏa trong anh chị em không những chỉ trong lớp mà còn trong những anh chị em khác chung trường mà chưa hề quen biết.
Rồi hôm qua, tôi nhận được quà của chị bạn ở Mỹ dành cho anh và nhờ tôi chuyển giúp. 10g30 tối qua, chị còn điện thoại cho tôi xem quà đã đến chưa. Cựu Học Sinh ST quả là nghĩa tình !!!. Dĩ nhiên, chị cũng dành cho gia đình tôi món quà thật vui. Tôi báo cho chị, hôm nay tôi sẽ đến thăm Chinh.
Và thế là chúng tôi lên đường. 24 km đi xe máy kể không xa lắm, nhưng cũng vì ngược đường nên ít khi tôi đến thăm anh. Đường xa có bạn nói chuyện cũng vui. Thư kể cho tôi nghe những tháng ngày xưa cũ của đôi bạn Chinh-Thư. Thư nói rằng Chính rất hăng hái và có tài trong sinh hoạt văn nghệ sau 1975, sau này vì bệnh nên thôi. Chính có người bạn tên Hưng tại Giào Xứ Sơn Lộc nên hay ghé lên đấy chơi. Người bạn bèn làm mai cho một cô giáo gần nhà. Khi Chính và Thư lên chơi, cô ấy sang làm thịt giúp con gà; Chính mon men lại hỏi, em có muốn lấy anh làm vợ không? (câu hỏi quả là…bảnh!) Có lẽ vì đã được tư vấn trước của ông anh hàng xóm nên nàng nhận lời. Đó! Chuyện tình đôi ta đơn giản mà mãnh liệt như thế đó. Họ lập hôn ước ngàn đời với nhau từ 1994. Và một thời gian sau, Dung đã làm mẹ của 3 đứa con, và lo lắng cho cả nhà trong đó có một cụ bà, một đứa em dở người, và một đức ông chồng; với sự nhẫn nại và khéo léo thu vén cho cả nhà chỉ với hai bàn tay của mình.
Nhà vợ chồng Chinh khá thoáng mát, nhà có 3 gian, trước sau nhà đều có những khoảng đất trống để trồng dăm cây mít, phía sau nhà có chuồng nuôi heo. Bạn Thư cho biết, nhờ nuôi heo mà chị Dung từ từ xây nhà cho khang trang hơn. Chị nói, chị luôn nợ ngân hàng để tạo dựng cho gia đình. Cũng may là còn vay được ngân hàng. Nhắc đến người bạn năm xưa đã biếu Chinh 500 usd, Thư cho biết, người ấy còn giúp Chính nhiều lần sau này, vì chính Thư là người chở Chính đến lấy quà từ anh bạn kia. Vậy mà bao nhiêu năm tôi không hề biết chuyện này. Anh ta quả là kín đáo khi che đi những việc tốt lành anh đã làm. Lại thêm một CHS.StThomas đáng mến.
Lúc chúng tôi đến, Chính đang lững thững trước nhà, chắc là chờ bạn đến. Chúng tôi ngồi trên ghế đá trước hàng hiên để hưởng cái mát mẻ mà nội thành khó mà có. Chinh vào nhà gọi vợ về. Vài phút sau, Dung đã toe toét ào về nhà và ríu rít nào là mời khách vào nhà cho lịch sự, khách bảo chả vào đâu vì ngoài này mát, chủ nói trong nhà có quạt, khách nói quạt kệ…quạt, chủ bèn đem thêm cái ghế dựa gỗ để đỡ mấy ly trà tươi pha đá xanh xanh, thêm cái ghế con để vợ hài tội đức lang…băm ủa quên lang quân của mình. Nào là các anh coi, em lo cho ảnh như vậy đó mà ảnh còn đòi đuổi em đi nữa chứ, rằng ngu lăm mới lấy phải cô vân vân và vân vân…Trong lúc đó ông chồng móm mém, một mắt thì nheo lại vì di chứng hồi đụng xe, cứ tủm tủm cười không ra tiếng, trong lúc bọn tôi thì muốn cười cho vỡ tung cái niềm vui của cặp vợ chồng tri kỷ này. Họ nói xấu nhau cho bạn nghe mà y như kể lể cho mẹ ruột nghe vậy. Tôi thấy họ thật dễ thương. Người phụ nữ này quả là mộc mạc. Trong chị là một trái tim vĩ đại. Tôi nói với chị, nhìn ngôi nhà, ai dám bảo rằng chị nghèo. Bạn bè cũng vậy, họ biết rằng, đàng sau những tiện nghi tối thiểu của gia đình ấy, có cả điện thoại, có internet, lo cho chồng tật bệnh chỉ biết ngồm ngoàm bông đùa, lo cho mẹ già yếu, lo cho đứa em ruột dở người (nhưng vẫn cho chụp tấm hình, mà những 2 lần lận), lo cho 3 đứa con đi học.Tổ chức gia đình nuôi heo, ngay cả đức lang quân và người em tội nghiệp vẫn có thể góp sức bé nhỏ với công việc nhỏ mà vĩ đại ấy: Bảo toàn gia đình. Quả là phi thường !!!
Còn anh bạn của chúng ta. Anh đọc vào tai tôi, khi hiểu ra đó là 1 bài thơ, tôi lấy điện thoại và ghi lại những lời như thế này:
Lâu rồi không biết mấy mươi năm
Người chẳng về đây, lạnh chỗ nằm.
Gối chăn kia vẫn mong hơi ấm
Của Nguyễn Huy Bằng trở lại thăm.
Tuyệt cú mèo chớ có chơi đâu.Nhưng mới đọc mấy câu trước tưởng rằng nhắc đến một bóng hình nào đó, một tình yêu nào đó, ai dè là những lời dành cho nhân vật Bằng là một người bạn của anh. Bằng là 1 tay guitar classic mà Chính rất thân; Họ thường đến chơi nhà nhau, chui vào xó nào đó rồi đàn địch, rồi ngủ lại nhà nhau. Chắc phải la anh chàng Chính này, vợ sờ sờ ra kia, chẳng khen lấy môt câu mà cứ nhắc đến ông bạn nảo bạn nào.
Dung đòi chúng tôi ở lại ăn cơm, có rau ăn rau có cỏ ăn cỏ, dĩ nhiên chúng tôi đâu chịu ăn…cỏ. Chị cười xòa và gửi lời cám ơn đến tất cả anh chị em St.Thomas đã nhớ đến ông chồng đáng yêu của chị. Tôi ngồi sát bên anh, không biết anh định nói cái gì,mà rồi bặm môi lại, tôi thấy trong mắt anh có sắc đỏ và ươn ướt của nỗi vui: Bạn bè đâu có quên mình!
Chị hái cho chúng tôi 2 trái mít, rồi lại le te ra sau nhà gói thêm cho ít trứng, Anh Lãm ơi, cầm cái này về cho chị đi, gà nhà đẻ mà, chẳng phải mua đâu mà ngại, không tin hỏi anh Chinh coi, ngày nào ảnh chẳng đi lượm trứng, phải không anh?
Không lấy thì sợ chị buồn, mà lấy thì ngại quá, nhưng kệ! Coi như mình…lời phen này. Trên đường về, trời lẩm rẩm mưa. Anh bạn tôi nói, kệ mẹ nó đi, phải 15, 20 phút nữa mới mưa to, đừng mặc áo. Rồi bọn tôi phóng như bay, hên mà về tới nhà chưa ướt áo. Tôi lấy mít, Thư lấy trứng. Mệt quá, trứng bỏ cái “oóc” là vào mồm, còn mít thì làm sao giờ ta? Hay ta để dành đến 6/7 đem tới cho cả đám Saint Thomas xà xẻo.
Qua chuyến đi, tôi lấy làm cảm kích những ai đã vì giọng lưỡi của tôi mà gửi niềm vui đến đôi uyên ương Chinh-Dung.Qua các anh chị, và qua gia đình dễ thương kia, tôi thấy tình yêu đẹp biết bao nếu có lòng hy sinh và sự quan tâm đến người mình yêu mến.Tiếc rằng các cháu đang giờ học nên tôi chả có tấm hình chung cho cả nhà. Không sao, tôi còn sống đến mấy chục năm nữa, có gì mà lo!
Và trường xưa ơi, ta yêu ngươi quá! Chụt!
LAM TRẦN 17.05.2013