March 29, 2013


  •  

    Ta chỉ là hạt bụi xám giữa thinh không.

    Bé li ti, nhưng chẳng chút ngại ngần

    chen vai thích cánh với hằng hà sa số

    những vì sao hay lũ gió mùa xuân.

     

    Ta có thể thản nhiên ngự trên ria mép

    gã đỏ au mặt mũi nhậu…trường thiên.

    Nghe vênh vang chuyện- trời- ơi-không-bao-giờ-hết.

    Của chính gã, về nhũng lạm, tàn ác…lẫn lăng nhăng!

     

    Ta có thể tự do vào kẹt tủ,

    Để biết rằng ai đó có thật sự khốn khổ hay không.

    Vì thế ta biết có nhiều kẻ hốt của công…

    Nhiều đến nỗi bé như ta mà không còn nơi ẩn núp!

    Ta biết rõ, có lắm người ngu kẻ  dốt

    Vẫn an nhiên trong vật vã trường đời.

    Chèn ép cho ôi! Bao kiếp què, đui…

    vật vờ sống…Dù kiếp người không bao giờ nên là thế!

     

    Bạn thấy không, ta là “người” rành rẽ.

    Về con người, kể cả những chuyện tận thâm sâu.

    Ta đi đó đi đây…hm…, tóc đã bạc màu.

    Chỉ hận nỗi chả làm được gì cho thế thái.

    Hạt bụi xám ta, trời ban, hay cảm khái.

    Chỉ thế thôi, tiếc quá, chỉ thế thôi!

    Ta vốn là nhân chứng của cuộc đời.

    Mà câm lặng, vì, Giời ơi! Ta chỉ là hạt bụi.

     

    Thế nên, để hiểu được ta…

    Xin trần nhân hãy…bỏ qua bề ngoài!

     

    TranLam03/28/2013

     

Post a Comment

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *