“meo”rác !!!
Tôi toan không muốn “tư nghị” lẩm cẩm về cái chuyện “Meo Rác” này làm gì cho nó thêm “rách việc” (!) ra, bởi đó là… chuyện thường tình thế thôi, cần chi mà phải ý kiến, ý cò cho nó hao tổn giấy mực. Nhưng cái tật nhiều chuyện nên máy miệng bình loạn một phùa xem sao. Nếu Bạn không ưng, xin đừng lôi cổ tôi ra mà cạo… gió, cũng đừng phản Bác, phản bố mần chi cho tốn sức lao động, cứ việc nhấp con chuột một cái, cho nó vào thùng “Meo Rác” thế là tôi im, hết chuyện…
Từ ngày con người bắt đầu rủ nhau sống trên… mây, không, sống trên “Mạng” chứ, tôi phải thành thực thú tội là trên đời này, không có cái “Mạng” nào mà tôi không có … mặt. Này nhá : AOL, Comcast, Rocketmail, Hotmail, Yahoo, Gmail, FaceBook, LinkIn, Iphone, Meo của Sở và lẽ dĩ nhiên là có cả Sanga thân mến. Ấy là chưa kể đến một tỉ những cái “ nhân khoản” về ngân hàng, thẻ tín dụng, bảo hiểm, cửa hàng…vân vân và vân vân … Đủ thứ trên đời, kể cả ngày cũng không hết, bắt chước bọn Tây: “you name it” trăm thứ bà dằn, ai có gì tui có đó… Nói thế, không phải tôi có ý khoe khoang thành tích biểu, mà chỉ muốn Bạn hiểu cho một điều: đó chính là cái rắc rối của thời đại cách “Mạng” hoá, chứ không phải sướng ích gì mà khoe.
Cái rắc rối đầu tiên là phải làm sao nhớ bằng hết tất cả các “mật khoá” để mà … nhập Mạng. Tới từng tuổi này, ngay cả tên….Vợ (có khi!) cũng còn không nhớ nổi (hì hì) thì bảo sao mà nhớ cho đủ ba vạn chín nghìn cái “mật khoá” kia? Thế nên tôi chỉ còn có nước ghi lại tất cả các mật khoá trên giấy trắng mực đen rồi lưu lại ngay trong máy… cho dễ tìm, mật khoá hoá ra lại bạch hoá khơi khơi, còn đâu mà bí mật, khoá với chẳng khoá, trớt quớt !!! Tôi lại nghĩ đến một ngày kia, nếu bộ nhớ của mình nó quyết định … đi chỗ khác chơi (lú lẫn đến quên cả tên Vợ) thì trí nhớ đâu mà mò ra mấy cái mật khoá lỉnh kỉnh, rồi lại còn phải biết cái nào xài với cái nào để nhập mạng nữa đây? Như thế thì cả kho tàng trữ liệu một đời người chắc chắn sẽ phải yên nghỉ ngàn thu đâu đó trên mạng, vì thiếu cái mật khoá thì bố ai còn biết đường nào mà lần! và những cái “nhân khoản” thân yêu của tôi kể như tuyệt tích giang hồ từ đây.
Nói về meo thì ôi thôi mới thật là tạp lục Tùng Lâm, từ những cái meo của cha căng chú kiết không biết tự đời nào trên giời rớt xuống, chiếm đầy cả hộp thư, đến những cái meo của một người Bạn hay một nhóm Bạn gửi tới. Thôi thì trăm thứ bà dằn, những cái meo của Bạn mình thì thật là quý hoá vô ngần, thầm cảm ơn “Mạng” đã mang bao bạn bè lại gần nhau, mà đã rất lâu rất xa tưởng không bao giờ gặp lại. Nhưng cũng có những cái meo … chẳng “ra nàm thao” sất cả! nó tào lao thiên địa chẳng ăn nhậu gì tới mình mà người gửi cứ “vô tư” nhấn chuột chuyển tuốt tuồn tuột cho toàn thể thế giới … đại đồng, không cần biết nội dung cái meo nó nói cái gì, lợi hại cho người nhận thế nào? Có khi lại còn kèm thêm lời bàn mao tôn cương cứ như bố con chó xồm, ngang hơn cua, chẳng còn ra cái thống chế gì cả. Bực mình, bèn nhấn con chuột một phát, quăng bu nó vào “meo rác” cho xong chuyện. Than gì thì than, nhưng ai cũng phải công nhận là thời đại bây giờ, ngoài giờ làm cái việc tứ khoái kia ra, hầu hết thì giờ còn lại, thiên hạ vẫn cứ đam mê thả hồn mơ màng ở trên Mạng (trong đó có tôi). Cái “hội chứng mơ Mạng” đã làm cho con người ta mắc bịnh “nghiền” hồi nào mà không hay, nó đã ăn sâu vào lục phủ ngũ tạng của con người rồi hay sao mà hễ cứ hở ra có tí thì giờ là thế nào cũng phải mò vào Mạng coi có meo miếc gì không. Hình ảnh ta thường thấy hàng ngày là một đấng nào đó, nơi một góc phố hay trong quán nước cứ tẩn mẩn tần mần mân mê… cái Iphone như người mất hồn, thì ra đấng này đang meo miếc với cái “Iphone của tôi”. Chuyện đôi ba người bạn rủ nhau đi ăn, tới tiệm, ngồi vào bàn không ai nói với ai một lời, mỗi người móc cái Iphone quay ra ba phía, những ngón tay thoăn thoắt trên phone bấm lấy bấm để. Thế mà lại bảo rủ nhau đi ăn trưa… với nhau! Đó là chuyện xảy ra hàng ngày của cái thời đại gọi là tin học này.
Bây giờ, người ta chuyển meo qua meo lại một cách vô tội vạ lắm cơ, có cái meo nhận được hôm nay, cả … năm sau vẫn có người lấy làm một sự mới lạ bèn tiếp tục chuyển khắp thế giới, vòng tới vòng lui cũng lại tới mình, có đấng còn cẩn thận chú thích: nếu đã có đọc rồi, xin vui lòng… mu nó vào sọt rác giùm tui! Nhất là cái mục “Y học thường thức” thì khỏi chê, ngày nào cũng có meo về một nghiên kíu mới toanh của một đấng Bác Sĩ (Cao Đơn hoàn tán) nào đó phát … minh ra dược chất trị “căng xe căn tính” từ… lá đu đủ ! hoặc một cụ bí tiểu kinh niên, xơi nguyên một trái khóm chưng với… phèn chua, thế là đi tiểu ra ào ào khoẻ re, hoặc người BS Christopher (tên Tây đàng hoàng cho nó thêm phần khả tín) chữa bệnh nhồi máu cơ tim “chưa bao giờ để… tịch một bệnh nhân nào” bằng cách cho nốc trọn một ly nước trà ớt (một muỗng cà phê ớt bột hay rượu ớt pha trong ly nước nóng) (nguyên văn). Xem xong hãi quá, nói dại nếu lỡ tới phiên mình, Bu bảo cũng chả dám thử. Không hiểu người gửi hoặc chuyển mấy cái meo này đã có ai dám nốc thử coi nó có hiệu quả ra sao hay không nhỉ? Thế mà thiên hạ cóc cần biết hay dở cứ việc tiện tay bấm chuột chuyển bừa đi khắp ta bà thế giới như một cái máy?! Và còn cả tỉ thần dược chữa bá bệnh cực kỳ hiệu quả mà lại… rẻ tiền, có khi không tốn lấy một xu, chỉ việc ra sau vườn quơ một đống … lá vào nhai, bịnh nào cũng khỏi tuốt luốt. Mấy ông Lang Tây thua xa, giờ này mà còn ngồi trong phòng thí nghiệm nghiên kíu… linh tinh, trong khi dân ta “phát kiến” ra một lô thần dược trị tất tần tật đủ các thứ bịnh! (không biết bao giờ các đỉnh cao trí tuệ mới sáng chế ra môn thuốc trị … đói cho dân ta nhỉ?) Người ta nói, có tật thì vái tứ phương, bịnh hoạn ai mà chẳng muốn chữa cho khỏi, nhưng nếu cả gan thử những môn thần dược lạ đời như thế kia, không khéo lại “hui nhị tỳ” sớm hơn hạn định thì rồi đời !
Chưa hết, thiên hạ còn chơi đòn “khủng” bằng cách “thông báo để tường” hình ảnh những đồ ăn thức uống thật rùng rợn, xem xong bèn có màn … đêm không ăn, ngày không ngủ mất cả tuần lễ. Một lần tôi nhận được một cái meo có chụp hình miếng cá Hồi đỏ au lúc nhúc … dòi, người gửi còn trân trọng phụ đề là đã mua từ Costco ở bên xứ Cờ Huê và khuyến cáo hãy coi chừng Costco, đừng có tưởng Costco mà ngon đâu. Từ đó mỗi lần vào nơi này, thèm cá Hồi muốn chết nhưng cứ tưởng tượng đến miếng cá lúc nhúc dòi lại thấy… nhợn, không dám mua về xơi như trước nữa, thật là một ám ảnh kinh hoàng… Chuyện bên Tàu, bên Ta thì ai cũng biết, khỏi cần phải ngôn. Còn chuyện bên Tây văn miêng tiến bộ mà “nhà nước” cũng để mặc cha dân, cho mày chết, giống như ở bên… Công gô thì chỉ còn có nước treo miệng lên cho rồi ! Thiên hạ thật là quái ác, người ta chơi đòn khủng bố tinh thần nhau hay muốn cho mình “đai ết” bớt đây?
Còn chuyện “chính chị chính em” mới thật là rắc rối! một ngày không biết bao nhiêu là meo, bàn loạn tưng bừng, tuyên bố tuyên mẹ, phản bố phản “Bác”, lạp xường lạp xiếc cứ gọi là loạn cào cào châu chấu… làm tôi muốn điên cái đầu, riết rồi phát mệt và một điều tệ hại là tự nhiên thấy nản, không biết nên đứng vào bên bờ nào cho khỏi trúng… miểng !? Đôi khi cũng muốn bày tỏ lạp xường tí ti cho bằng anh bằng chị với người ta, không thôi thiên hạ lại bảo là mình giá áo túi cơm, không thiết tha gì đến Quốc Gia Dân Tộc gì ráo trọi. Tôi muốn lắm chứ, nhưng lại nhớ lời vợ … dặn: Cứ đúng như nhời cụ Khổng… Ba Tàu mà làm, nhà anh phải lo “tề gia” (…nội trợ!!!) trước cái đã, rồi hãy tính chuyện ra đường “bình thiên hạ” nhá! Chuyện nhà đăng đăng đê đê mần chưa hết đừng có mà ham làm … lãnh tụ . Xét lại cái thân già, cả đời chưa bao giờ có tí ti máu lãnh tụ nào trong người, thôi đành nghe lời vợ dặn, cụp vòi, sáng vác ô đi, chiều vác về… với vợ một cách chăm chỉ, ngoan ngoãn. Chớ hề bao giờ dám hé răng lên tiếng, xuống tiếng phá thối thiên hạ, ai làm gì thì làm, phần mình chỉ biết âm thầm cầu Trời khấn Chúa cho Quê-Hương thân yêu xa xôi nghìn trùng được “Độc Lâp – Tự Do – Hạnh Phúc”. Không còn phải xơi “hàm thụ” mấy món ăn chơi này nữa như đã từng phải “nhá” bao nhiêu năm qua!
Nói chi thì nói, meo miếc thời nay quả thực là rắc rối cuộc đời ! Nhưng phải công nhận cũng có nhiều lợi ích và nhanh chóng, chỉ thoáng một giây thôi là tin tức đã chạy khắp cùng thế giới, đâu đâu cũng tỏ tường cả, khó ai có thể dấu ghiếm được điều gì. Nhưng khổ nỗi là ngoài những cái meo mang đến niềm vui, thì cũng kèm theo một lô meo được trân trọng … kính chuyển như thể để tống khứ một bãi rác! Thế thì phải làm sao đây? Thôi đành chịu vậy chứ biết sao bây giờ, cứ nhận cho bằng hết, rồi ngồi đó thong thả mà gậm nhấm, meo nào của Bạn thì xem, meo nào thấy không giống con giáp nào thì cứ việc “a lê” nhấp con chuột mu ngay nó vào sọt rác rồi “cấm cửa” lần sau không cho nó vào nữa. Đó chẳng phải là một cách học chữ “Nhẫn” hay sao? Hơi sức đâu mà phải nhọc lòng phản Bác với phản bố làm gì cho nó thêm mất hoà khí anh em trong nhà, rồi khi khổng khi không, ta với mình đang nhất trí chơi bọn rừng rú tới cùng, lại quay ra mình chơi ta, kết quả hóa ra ta với mình mắc mưu “nó” quên bu đi mất cái chuyện quan trọng đang sờ sờ trước mắt.
Để chấm dứt cho cái màn tản mạn lê thê này, Tôi chỉ muốn nói với các Bạn thân thương của Tôi rằng: Trong khung cảnh một SânGa nhỏ bé đầy tình thân ái này, chúng ta chỉ mong tìm lại nhau để cùng ôn và sống lại một quãng đời thần tiên tuổi học trò mà sau bao nhiêu vật đổi sao dời, lòng chúng ta vẫn bồi hồi mỗi khi gợi lại. Ước chi chúng ta đã không bao giờ phải tan tác, trôi dạt khắp bốn phương trời mỗi người một phương. Có những phương trời đầy màu hồng nhưng vẫn còn có phương trời đang mịt mù tang thương. Biết nói gì đây Bạn ơi! Dù đang sống trong hoàn cảnh nào, Tôi cũng cầu mong Bạn được Bình-yên và Hạnh-phúc. Mong một ngày kia tất cả mọi phương trời đều là màu Hồng để chúng ta cứ việc “vô tư” chuyển meo tràn lan đến tất cả mọi người trong thiên hạ mà không còn phải khổ tâm đắn đo lựa lọc. Cơn mê rồi cũng sẽ qua, hãy bỏ đi những hiểu lầm và thông cảm hoàn cảnh của nhau và hãy dành cho nhau những gì tốt đẹp nhất trong tinh-thần huynh-đệ “Saint Thomas”.
Mai Quỳnh (3/15/2013)