Month: February 2013

  • Thăm Thầy Giám Thị…


    Đã hơn bốn mươi năm , từ ngày tôi rời mái trường TO_MA , cũng bằng ấy thời gian tôi không gặp lại các thầy Giám Thị. Thời cuộc , đời sống đã thay đổi rất nhiều , tìm lại trong ký ức tôi chỉ còn nhớ mang máng , một Thầy dáng bệ vệ , ăn nói nhỏ nhẹ , một Thầy dáng thanh mảnh , nói to mạch lạc nghiêm nghị ….. Vâng , đó chính là các Thầy Giám thị  Phạm Văn Tường và  Thày Nguyễn Ngọc Hoàn . 

    Năm lớp Đệ Tứ và Đệ Tam , lớp tôi đối diện với phòng Giám thị Thầy Phạm Văn Tường . Tôi còn nhớ vào mỗi sáng , Thầy đi chầm chậm vào lớp điểm danh sĩ số, có việc gì Thầy rất từ tốn , từ từ giải quyết . Thời gian qua đi , tôi không biết gì về Thầy nữa,. Gần đây qua thông tin từ các bạn cựu học sinh . Ban Đai Diện dư tính đến thăm các Thầy . Nghe nói Thầy Phạm Văn Tường  đã bị bán thân bất toại . Khi các anh chị tiền trạm đến tư gia của Thầy,  thì hỡi ôi . Thầy đã ra đi hơn chục  năm rồi , mà chúng ta có biết đâu !  Tiện dịp này mới biết thêm bạn Phạm Thị Thanh Vân là con gái Thầy cũng đang lâm bệnh . Ban Đại Diện có lời thăm hỏi và chia buồn đến gia đình , và có lời mời  vợ chồng Thanh Vân  cùng tham gia sinh hoạt Hôi Thân Hưu St.Thomas .

    Với Thầy Giám Thị Nguyễn Ngọc Hoàn , tưởng rằng chẳng bao giờ tôi có dịp gặp lại Thầy . Năm lớp 11 và 12, lớp tôi ở kế phòng giám thị của Thầy , với sự nghiêm khắc , làm việc dứt khoát trong kỷ luật  ,đã một thời học sinh rất sợ Thầy .Có những bài viết , tôi đã đọc được ở đâu đó ở trên Sân Ga hay bên Yahoo.Group về những kỷ niệm hình phạt kỷ luật của Thầy , với những niềm vui , nỗi bực tức của thời học trò . Tất cả đã chìm vào dĩ vãng , đang dần phai mờ đi , thì bất ngờ thay , ngày hôm qua Ban Đại Diện đã được dịp đến thăm Thày . Với diện mạo của một cụ già bệnh tật , thời gian đã làm thay đổi tất cả , khó lòng nhận diện ra Thầy Nguyễn Ngọc Hoàn năm xưa . Thầy đã có thời gian sống tại Hoa Kỳ , nhưng vì đời sống không thích hợp , nên Thầy đã tìm về lại Việt Nam và sẽ sống cuối đời tại nơi đây , mặc dù sống trong sự đơn côi . Thầy trò gặp nhau ,không ngờ rơi vào hoàn cảnh này , ai cũng xúc động , Thầy không biết ,và không thấy,  không nghe…….. Cầu xin cho Thầy được nhiều điều tốt lành trong phần đời còn lại trên trần thế , vượt qua cơn đau đớn phần xác .

    Thời gian thật là hà khắc với con người , không chừa một ai . Chúng ta hãy tận hưởng những gì đang có , những gì có thể làm ngay bây giờ , kẻo quá muộn , có những việc không ai làm thay ta được , nhắm mắt xuôi tay rồi sẽ về cõi hư vô .

     

     

    Lượng Nguyễn 02/13

  • Click to play this Smilebox slideshow

    Thiên Tình Sử của Thầy Lê Quốc Tần cùng Cô Ngọc Dzoãn…


     

    Create your own slideshow - Powered by Smilebox

    Create your own free slideshow

    SânGaSainthomas vừa nhận được một món quà Xuân độc đáo và hấp dẫn từ Thầy Cô Lê Quốc Tần gửi tặng…

    Một tặng phẩm tuyệt hảo mà bất cứ đôi uyên ương nào cũng ước mơ thực hiện để riêng tặng cho người mình yêu dấu… Nhưng không dễ phải không bạn?

    Những hình ảnh đẹp, thơ mộng và tình tứ biết bao dưới bầu trời xanh lơ trong không khí se lạnh của Dà Lạt mơ mộng muôn thuở năm nào đã được tái hiện sinh động trên từng tấm hình mầu còn rõ nét, quyện với những âm thanh du dương của tiếng nhạc dạo đầu, hòa với tiếng hát trầm ấm ngọt ngào của người nghệ sỹ đa tài: Nhạc sỹ, Ca sỹ, Thầy giáo và một Vũ Sư đa tình _ Bạn có tin đó chính là Thầy Lê Quốc Tần của chúng ta năm xưa dưới mái trường Saint Thomas đó không ?

    Tin hay không, xin bạn hãy ngồi xuống, thư giãn một thoáng, rồi bật máy lên, di chuyển con chuột vàng lên màn hình, ngay giữa tâm điểm, bấm một phát nhẹ nhàng… bạn  sẽ biết…

    Thay mặt toàn thể nhóm SânGaSainthomas, chúng em kính gửi đến Thây Cô Lê Quốc Tần lời cám ơn chân thành với món quà Xuân đăc̣ biêt mà Thầy Cô có nhã ý gửi tặng. Kính Chúc Thầy Cô luôn BÁCH NIÊN GIAI NGẪU và KHANG AN TRƯỜNG THỌ…

     

    SânGaSainthomas Xuân QúyTị2013

    LươngTấtĐạt

     

     

    *Khúc tình ca mà Thầy Lê Quốc Tắn đã ru ngủ trái tim Cô Ngọc Dzoãn chính là nhạc phẩm “Từ Đó Khôn Nguôi “ của Nhạc Sỹ Tuần Khanh…

  • đường dài 58 mùa Xuân


    Một tay sồn sồn ngắm thằng nhóc con đang mút tay chùn chụt, chân huơ huơ trong không khí như đuổi ruồi. Hắn nhăn nhở hỏi thằng bé:

    _Răng của mi đâu rồi?

    ­_Con làm gì đã có răng. Con mới đđđẻ mà! Vậy răng bác đâu rồi?

    _Ta làm gì còn răng. Chẹp chẹp! Hàng tiền đạo của ta đã bị bà xã vả cho một cái bèn đi luôn không luyến tiếc.

    Mi mới đẻ mà sao đã biết nói. Biết nói sớm e bị thụt lưỡi chết à nghen!

    _Con lắm chuyện bẩm sinh nên trời cho sớm biết ba hoa. Mà bác cũng ba xạo 1 cây! Làm gì có vụ hàng tiền đạo bác bị phụ nữ tấn công bầm dập vậy được!

    _Ờ…à…Không xạo sao có gạo mà ăn hở nhóc tì. Thật ra, ta vì không tham ô nên hổng có dư tiền mua kem Hynos nên răng từ từ trơ gốc ra rồi thác. Mi nhiều chiện quá!

    _Úy! Phải rồi. Con nhiều chiện là lẽ đương nhiên. Nhưng nếu thụt lưỡi thì làm sao mà nhiều chiện được. Bác có kế nào chỉ con học mấy chiêu đi, đi bác.

    _Chà chà! Ta tuy chuyện có nhiều mà chuyện này coi bộ ta chưa học bao giờ.

    _Vậy con ra nghị quyết là hổng bao giờ con chịu thụt dù chỉ bằng 1 ly chớ đừng nói 1 tấc lưỡi bác ơi! Con bảo đảm với bác.

    _Chà, đít mi dày bao nhiêu mà bày đặt! To mồm chỉ tổ ăn no đòn nghe con!

    _Thì càng ăn đòn con càng khóc thiệt bự cho bà con tới can thiệp.

    _Mi ngu quá! Mi kêu thằng cha căng chú kiết nào tới bênh mi, có ngày nó “binh” mi luôn nhe con. Đừng có tin mấy cái thằng tào lao. Mi cứ tin ta là được rồi.

    _Ủa! Bác là ai mà con phải tin?

    _Trời! Ta là Trần Kính Lãm nè. Ta chưa từng nổi tiếng nên mi hổng biết ta là phải…

    _Ba ơi là ba! Vậy con là Trần Kính Lãm hồi đó nè ba ơi!

    _Hèn nào mày giống tao quá xá. Nhiều chuyện bẩm sinh. Thôi ngủ đi cha nội!

    _Oe oe…

     

    LamTran,XuânQúyTị

     

  •  

    Sinh Nhật…


    Biết rồi lắm nỗi đảo điên

    Nên oe oe khóc, nên huyên thuyên cười.

    Ấy là cái phút chào đời:

    Thằng tôi tích tắc được mời viễn du.

     

    Viễn du từ lòng trời yên ả;

    Viễn du vào phúc họa trần gian.

    Sầu thương trộn lẫn hân hoan.

    Nắng nung chân mỏi, mưa tràn tim mê.

    Từ hạt cát từng thề nên…tướng!

    Tuổi hoàng hôn vẫn vướng bi hài.

    Thề xưa, tưởng thế cho oai:

    Kiếm cầm không vững, lòng lây lất cười.

     

    Cười cho ta: nghĩ mình là ai chứ?

    Ngọ nguậy hoài, chẳng thoát vũng hèn xưa!

    Lắm lúc ngu ngơ, lắm lúc mù mờ:

    Ta đã sống thật là ta chưa nhỉ?

     

    Cuộc đời vẫn thế

    Cho dẫu có thêm ta;

    Cho dẫu ta có sinh ra trong cung điện ngọc ngà,

    Thì ta có đươc sống mãi lâu như ông Bành Tổ!

    Dẫu trăm năm cuộc đời ta họp chợ.

    Bán được gì? Và mua có trọn trần gian?

    Dẫu có mua tất tần tật trần gian, nghĩ lại mà bàng hoàng:

    Chắc gì ta đã mua được lòng ai đó!

     

    Thôi chẳng nghĩ suy gì cho thêm sợ.

    Những vấn vương sẽ quẩn gót đời chiều.

    Kìa trang giấy đợi chân phiêu

    Từ cây bút nhỏ may thêu ân tình.

    TÌNH YÊU: MÓN ẤY ĐỪNG QUÊN…

     

                            LAM TRẦN 26.02.2013

               Cho ngày chào đời 58 năm về trước

     

  • câuchuyệnđầuXuân…


    Ngày mùng 2 đầu xuân mới Quý Tỵ . Ban Đại Diện( BĐD ) Thân Hữu St Thomas , đã thay mặt anh chị em cựu HS ,đến chúc tết quý Cha dòng Đa minh và các Thầy giáo . Trong không khí của những ngày đầu năm , Cha Hiệu đã ân cần tiếp đón  BĐD , những cái bắt tay- vỗ tay ,những lời chúc mừng năm mới tốt đẹp nhất  , chúc cho nhiều sức khỏe , chúc cho những ước nguyện  ……và nhiều thành công mới cho Thân Hữu St Thomas , là nơi để anh chị em từ mọi nơi có dịp quy tụ về .

    Xuân về , là dịp mọi người  vui chơi , du lịch , cũng không ngoại lệ , các Thầy đi vắng , may mắn gõ cửa nhà Thầy Hiến thì thầy đón tiếp vui vẻ . Ngoài lời chúc mừng năm mới . Bữa tiệc nhanh đầu năm ,  thể hiện tình Thầy và Trò , sự gần gũi , nhất là sự chân tình của Thầy và gia đình . Thầy – Trò hàn huyên cùng ôn lại chuyện đã qua , những sự việc đã mang đến nhiều tốt đẹp cho GĐ – TOMA .

     Năm 2012 , đánh dấu 50 năm thành lập trường 1962-2012 . Được sự chấp thuận của LM  Đào trung Hiệu ( lúc bấy giờ là Tu viện trưởng- Chánh xứ Đa Minh ) . Anh chị em cựu HS đã có ngày hội “ Về nguồn “ được tổ chức vào ngày đầu năm  , tại Hội trường nhà xứ . Đã có những anh chị từ hải ngoại , từ các tỉnh xa xôi , và đa phần anh chị em đang ở TP ,với mọi thành phần , chức danh ,địa vị xã hội và tôn giáo , cùng nhau tề tựu cho ngày hội ngộ này . ( Đã có nhiều bài ở group và xanga )

     Một sự kiện quan trọng nữa là – Thân Hữu Trường St Thomas đã tổ chức kỷ niệm 50 năm thành lập trường vào tháng 7/2012 , là ngày truyền thống hàng năm  . Đã có bao hế hệ HS xuất thân từ mái trường này ,mỗi người một danh phận ,có bạn đã thành danh , có bạnkhông được trọn vẹn đời sống HS , hay vì nhiều nghịch cảnh khác , đã phải đi xa . Có đến mấy mươi năm đã trôi qua Trường TO-MA nay không còn nữa , nhưng tinh thần TO_MA vẫn mãi ỏ trong tim chúng ta .

     Vừa qua chúng ta lại rất vui có ngày tất niên 31/12 , Mỗi ngày lại có thêm niềm vui mới ,những bạn mới , có bạn đã cất công tìm bạn trên xanga hay từ xanga mà biết về Hội ,tìm về trường xưa , bạn cũ . Với tiếng cười , tiếng vỗ tay , những mẩu truyện xưa tích cũ , những chuyện thời nay đã,đang xảy ra hằng ngày ở mọi lúc mọi nơi , những tiếng hát văn nghệ giúp vui cất cao , thể hiện sự gần gũi , gắn bó trong gia đình TO-MA .

     Với tinh thần đó , BĐD mời gọi ở mỗi bạn tiếp tục tham gia , đóng góp bằng cách này , cách khác , cho sự phát triển ngày một lớn mạnh hơn . Từ đây , chúng ta hy vọng việc tổ chức đi vào quy củ ,nề nếp , thiết thực đi vào đời sống hăng ngày . Ở mỗi bạn , chúng ta sẽ cảm nhận được – Đây là nơi ta sẽ tìm thấy niềm vui hay là nơi ta sẽ vơi đi nỗi phiền muộn . Là nơi ta có thể chia sẻ , gửi gấm ….., là người bạn đồng hành trong phần còn lại của cuộc sống . BĐD chúng tôi xin chân thành cám ơn , đến quý Cha , quý Thầy- cô giáo ,quý ân nhân , các bạn trong và ngoài nước  đã đóng góp  tài chánh , góp ý xây dựng về mặt tổ chức ,để mỗi ngày một hoàn thiện hơn  . Các bạn hãy tiếp tục làm những việc trên tình bằng hữu , những việc các bạn làm vì mọi nười anh chị em đồng môn .

     Cuối cùng , để chuẩn bị cho ngày truyền thống năm nay , sẽ được tỏ chức vào đầu tháng 7 , tai Hôi trường GX Đa Minh, mời gọi các anh chị em xa gần , vân động , cổ vũ ,góp ý , đóng góp bằng nhiều cách, cho lần họp mặt này . Hy vọng lần này sẽ hứa hẹn là ngày hội để nhiều bạn ở hải ngoại , ở tỉnh xa ,có dịp gặp gỡ lại nhau , tìm về Trường xưa bạn cũ ,

     Cần thiết ,Các bạn liên lạc với BĐD hay BTC theo địa chỉ email này , hay các số điên thoại như lần trước . Chúng tôi luôn đón nhận mọi ý kiến  . Thân chào

                                             

    Thay mặt  BĐD Thân Hữu Saint Thomas

     

     

    Luongnguyen,2/2013

  • Xuân muộn…


    Thế là xong cái tết. Chật vật với thời gian sao cho có thể đến thăm những người thân thuộc, những kẻ mến yêu. Mà làm sao đến với tất cả mọi người khi tới đâu cũng đều được mời chẳng nhắp môi “làm” tí rượu đầu xuân, thì cũng phải cạn ly bia đầy óng ánh sau khi đụng “cốp” một cái cho vui tai. Chưa nói tới cái vụ vì vui quá mà đành phải an tọa đâu đó để cùng với cái bàn nhậu la hét rầm trời mà chả ai biết nói gì với ai cho…thủng. Chủ yếu là vui và nhậu. Thế nên, giả như cảnh sát cứ đứng ở trước cửa các tư gia mà yêu cầu các trự thổi ống đo nồng độ cồn thì a lê hấp, cái ống thổi ấy chắc cháy quá, còn không thì cũng mời người anh em zô đây để ca lên rằng “lâu lâu ta mới nhậu một lần”. Mà phạt chi nổi cái dân miền nam sống lè phè thoải mái từ thuở khai thiên lập (nghĩa) địa!


    Nghĩ cũng ngộ! Cả năm nhậu đã điếu rồi mà mấy ngày tết cũng ngồi miết với nhau, làm như chẳng ai vợ con họ hàng gì ráo trọi. Chỉ có mấy hãng bia và cả nhà máy nước đá là hả hê đếm bạc…


    Vậy đó, nhiều khi tan tác cả chương trình thăm thăm viếng viếng vì cái vụ ăn ăn nhậu nhậu này. Ai đời, chưa tết, mà vì “lo” mấy ngày tết không đủ thời gian để tới lui chỗ này chỗ nọ, cái thằng tui “xách” bà xã theo để thăm trước… bớt đi. “Kế hoạch” là mần chi thì mần, cũng phải vô nghĩa trang viếng mộ bố vợ chút đỉnh gọi là nhớ công ơn ngài đã gả con gái yêu rấu cho mình chớ. Vậy mà mới đi được 1 nhà, tới cái nhà kia, lủi vô 7, 8 lần mới mò ra căn nhà trong hóc bà tó. Chủ nhà niềm nở quá xá, mời vô nhà rồi mang đủ thứ ra mời, làm như khách tới nhà chắc mới ở Syria chạy loạn về, đói meo. Nào bò khô mết in iu et ây, nào cá mực, nào củ kiệu, nào bia, dọa mở cả rượu tây…làm như mình có đủ răng như 20 năm về trước -bi gìơ răng đi đàng răng, lợi đi đàng lộc, í quên đàng lợi, nhai chỉ có nước rụng cả quai hàm ra thì có. Nhưng vì nhiệt tình của gia chủ nên bản mặt tui cũng ráng cạn chén đắng này đi, rồi thì ma men dẫn lối, bà xã nhắc tuồng để cái xe máy cõng 2 kẻ phiêu du lềnh bềnh mò về nghĩa trang khi đèn đường và đèn xe đã hè nhau chiếu cho mấy con ma men bớt ám trên tay lái cà xịch cà đụi.


    Chà chà. Tối quá xá rồi nghen! Để coi, xe thì thuộc loại rẻ tiền, đồng hồ hơi…xịn 1 chút nhưng xài cũng buồn tàn thu rồi, bóp có tiền chỉ đủ để vô bệnh viện cấp cứu nếu lỡ có ma người nào phang cho 1 gậy ngang lưng, chớ cũng chả có nhiều mà tiếc của; cái điên thoại rẻ tiền đập đầu cũng đủ tự tử chẳng có ma nào thèm lấy đâu…Nghĩ vậy, nên mặc cho cái đài phát thanh cứ nhăng nhẳng sau lưng, tui cứ bật cái đèn pha lủi ngay vô trước mộ bố già. Cắm chùm bông chia đôi vào 2 lọ hoa trước mộ, 2 vợ chồng lầm bầm đọc mấy kinh “ba ơi, xin ba phò hộ cho con cháu ba sống xứng đáng là con người…” rồi lại lò mò ra khỏi quê hương của người không còn sống. Ây da! có sao đâu mà người ta cứ nói coi chừng vô Bình Hưng Hòa là bị ma nó cướp đấy.


    Hai kẻ âm thầm, theo lời yêu cầu của bà bạn, vô thăm cái đám tang nhè 29 tết mà từ giã cõi đời, bà bạn sợ đám tang đơn chiếc nên thấy tui…hơi đạo đức nên xúi bẩy tới viếng. Ừa, có sao đâu, lì xì cho người chết chút quà nhỏ biết đâu ai đó sẽ lì xì cho mình quá trời luôn lúc mình chui vô hòm. Léng phéng vậy mà về tới nhà đã 8 rưỡi tối. Giờ này mà nấu nướng cái nỗi gì! Mấy cọng cá mực ngâm mấy lon bia trong bao tử chắc rã rời từ lâu rồi, nên lòng xót xa lòng lắm. Cũng còn hên, vì được các linh hồn phù trợ mà cả nhà đãi nhau 1 chầu…hủ tíu gõ. Chỉ tội cho chú cẩu 20kg của tui phải xực đỡ cơm nguội với nước lèo hủ tíu cay xè, ấy vậy mà nó làm phát một không ngừng dù hàng ngày nó vẫn được ăn đủ thứ ngon lành, thậm chí nó “chơi” luôn cả cà phê đá, cà phê sữa đá, bò khô bà xã làm (nó hổng thèm ăn bò khô mua ở chợ vì dòn quá, không tin, hỏi nó coi!). Cái món tui khoái cho nó ăn, mà nó cũng khoái ăn là kẹo zẻo. Chậc! Kẹo dính răng nó thì vui ơi là vui.


    Rồi mấy ngày tết qua đi như làn gió (Gớm! văn với chẳng vẻ!) Sáng đi, chiều ở nhà chờ khách tới đặng tiếp. Mòn mỏi. 7, 8 giờ tối bà con kéo tới “phá” nhà tui tới 11g mới tạ từ trong đêm. Mệt mà vui, vui nên hết mệt để mai còn đi nữa chớ. Ngu sao không ra đường cho người biết ta đây cũng vui xuân chớ bộ. Cám ơn và tri ân hết linh hồn, hết trí khôn.


    Bữa nay thì xuân đi xa rồi, thành phố lại đông người như bữa trước. Ồn ào và khói bụi. Cứ nườm nượp như chạy giặc. Thỉnh thoảng có đứa nẹt pô làm ai có bệnh đau tim cứ phải ôm đầu, ôm ngực, có khi ôm cả vợ “Em ơi! cho anh ôm cái đi kẻo chả có nhà nước nào bảo vệ con tim đớn đau của anh cả, hu hu…”


    Vậy mà có khi, sáng mai trời còn hưng hửng, tưng tửng sáng, đã thấy thằng cha đau tim ấy ngồi đâu đó bên vỉa hè, tay ôm chai rượu…

                                                                                                                                  LAM TRẦN   21.02.2013

  •  

    mừngSinhNhậtThángHAI…


    Mùa Xuân còn đậm đầy chung quanh Tháng Hai với những dư âm và hương vị của Tết vừa thoáng qua đâu đấy thôi…

    Bạn chào đời trong tiết trời hơi se lạnh, nhưng không khí luôn tràn ngập rạng ngời những tươi vui, lạc quan và hy vọng từ người thân trong gia đình, họ hàng và láng giềng thân cận quanh bạn. Mọi người thật khó quên sự hiện diện của bạn vào đúng tháng ngày đầu năm đặc biệt ấy, và Bạn đã hưởng trọn một mùa Xuân Hạnh Phúc rồi đấy nhá…

    Xin chúc mừng các bạn đã diễm phúc chào đời trong Sinh Nhật Tháng Hai…

    Nguyễn Mạnh Khoa (05/02), Phạm Thị Hường (06/02),Trần Văn Ngọc (10/02), Trần Thị Thanh  Vân (10/02),Vương Miên (12/02), Nguyễn Văn Kính (16/02), Phạm Thị Mến (17/02), Nguyễn Thị Tuyết Nga (19/02),Nguyễn Doãn Ngọc (21/02),  Nguyễn Ngọc Châu Phòng (?/02) và Trần Kính Lãm (26/02) ….

     

    SânGaSainthomas 02/2013

  • Chuyện thường ngày


    Một buổi sáng đã lâu lắm rồi, tôi ngồi trước cửa hàng của mình-chẳng nhớ có nhâm nhi ly cà phê không nữa. Xe cộ lại qua, thời gian chậm rãi. Bất chợt từ phía bên kia đường, tôi nghe thấy tiếng xe buýt rít mạnh trên mặt đường, tôi kịp nhìn thấy người phụ nữ ngồi đàng sau chiếc xe gắn máy do 1 người đàn ông cầm lái-chắc là chồng chị ta- ngã nhào vào phía trước của cái bánh sau chiếc xe buýt oan nghiệt nói trên. Chị phụ nữ chết tại chỗ. Tôi cứ ngẫm nghĩ từ cả hơn 20 năm qua rằng, khi về nhà, nếu cặp vợ chồng này có 1 đứa con, thì người chồng sẽ nói gì với đứa con của họ sau cái mất mát chẳng gì bù đắp kia…

    Cũng 1 buổi sáng, cũng cái vị trí trước cửa hàng ấy, tôi nghe tiếng va quẹt…Ngoái nhìn thì thấy 1 người đàn ông , tay còn giữ khư khư cái ghi-đông cái xe đạp của anh ta, mà vành bánh xe trước đã thành số 8 sau cú va chạm với chiếc xích lô từ trong hẻm chạy ra, cãi nhau với người phu xích lô. Người lái xích lô đang cố phân bua với mọi người bu quanh rằng lỗi không phải của anh. Cả bà khách đi xích lô cũng ra sức bênh vực người chở mình. Cãi riết ở lòng đường, họ lôi nhau vào lề đường cãi tiếp. Bà khách xích lô chán nản bỏ đi…Thế là anh phu xích lô mất toi cuốc xe, anh chủ xe đạp mếu máo với cái vành xe cong vẹo.Chợt có 1 người đàn ông đi xe Lambretta đi ngang, ngừng lại. Ông qua loa hỏi han như cho có lệ, và rút chút tiền-chẳng biết là bao nhiêu-đưa cho anh chàng hỏng xe. Chả biết họ có cám ơn hay không…, nhưng sau đó, mọi người tan hàng.

    Vậy đó, cuộc đời vốn đầy dẫy những éo le, đôi khi chỉ cần chút khéo léo để giải quyết những việc tưởng như khó khăn;Và cuộc đời vốn vẫn đầy những bất trắc không thể nhìn trước được, họa phúc biết đâu mà lường…

    Vậy mà sao ta cứ mãi tranh chấp nhau nhiều khi chỉ vì những chuyện không đâu nhỉ? Ta sẽ trả lời thế nào nếu có ai hỏi ta sao anh, sao chị lại buồn người kia vậy. Thật là xấu hổ nếu suy cho cùng ra, cũng tại ta thiếu tí ti khiêm tốn…

     

    LamTran

    vụn vặt đầu ngày…


     

    Tháng ngày rồi lại qua đi như làn gió, có khi gấp rút đến độ ta chẳng kịp  nói lời chia tay với ai đó thân tình đã một ngày đi chưa biết bao giờ trở lại. Lắm khi thời gian cũng nhàn nhã trôi như thể chẳng có gì phải vội vã; Nhưng chính cái lầm bầm ấy của thời gian cũng làm cho ta đủ giật mình khi khơi gợi lại một biến cố nào đó, tưởng chừng như mới đây, ai ngờ đã trôi qua có khi với cả chiều dài phần mấy của cuộc đời. Giật mình mà nghĩ đến ngày nào mình còn trẻ dại, sách vở đến trường để gây dựng tương lai như ước mong của mọi bậc mẹ cha. Rồi giòng đời và lòng người có khi chẳng hề thuận lòng nhau.

    Thành công và thất bại cũng chỉ là gang tấc. Yêu thương và hờn giận luôn là 2 mặt phải trái của mỗi người. Ta vẫn luôn là kẻ bị lôi kéo đi trong thế giới thực tại và thế giới tâm hồn. Ta có thực yêu mến ai cả cuộc đời, bất kể người ấy có đem lại cho ta niềm vui hay nỗi buồn? Ta có thực bằng lòng với cái mình đang có, dẫu rằng cái mình đang sở hữu hẳn đáng giá gấp nhiều lần của bao người chung quanh? Ta có thực vui với cái hạnh phúc mà bề ngoài ai cũng nghĩ rằng ta thụ hưởng? Ta có thực muốn sẻ chia cái khốn khổ của ai đó đang gánh nặng trên vai? Ta có vui vì kẻ mình ghen ghét vừa mới lãnh một “đòn” nào đó của cuộc đời?…

    Thời gian dường như chẳng quan tâm tới những nghĩ suy rối rắm của ta hay của bất cứ ai. Nó vẫn cứ vậy; dĩ nhiên nó là chiếc đồng hồ đẹp, chính xác mà lạnh lùng. Nó là quyển lịch hàng ngày treo hờ hững trên bức tường, nơi rõ nhất có thể, để mỗi người phải lệ thuộc vào nó mà tiêu bớt đi vốn sống của mình. Chúng nhắc rằng _Trời ơi! Sao mà lâu lãnh lương thế!_ Ồ, bữa nay mới 25 thôi mà, mấy ngày nữa thôi, cha nội! Sic! Ta mong lãnh lương có khác gì ta mong cho mau về với cát bụi! Có điều, dẫu ta biết đời sống có là bao mà sao ta cứ rề rề rà rà cho những chuyện cần làm cho sớm. Ta cứ mãi chờ có thời gian mới đến chơi với ai đó cô đơn, vì ta còn bận phải đi…nhậu cho vui cuộc đời. Ấy mà cũng có lúc ta nhanh nhẩu không thể tả. Thử ai chọc giận mình coi, cứ là a lê hấp, mắt ta trợn trừng lên và gài số de cái cụp! Khỏi thanh minh thanh nga chi cho mất thời gian.

    Đó, con người kỳ khôi vậy đó! Thử nhẩm xem “lẽ ra”, mình còn sống bao lâu nữa? Và thử chia nhỏ phần đời còn lại xem chuyện gì cần làm hơn? Và thử nghĩ thêm về bước chân của Thần Chết đang lảng vảng nơi đâu đó, có khi gần ta mà ta chẳng hay, khiến chương trình của ta thành bèo dạt mây trôi, làm trò cười cho chính ta khi ta về nơi chín suối.

    Nghĩ mà mệt! Thôi đi ngủ quách đi ta ơi. Mai tính! Ây da, nè Thần Chết, đêm nay chớ có mò đến nhà ta nhé. Ta hứa, mai ta sẽ sống tốt hơn mà…

     

     

    Lam Tran

    XuânQúyTị2013

                                                        

                                                                                                                                               

  •  

    Valentine !!!


    Sáng nay trên đường đi làm,  tôi nhìn thấy hầu khắp  các ngã tư bên đường,  nổi lên các quầy hàng dã chiến, bày đủ thứ lỉnh kỉnh như chùm bong bóng hình trái tim đỏ loè, những con gấu trắng nhồi bông ngồi gon lỏn trong cái giỏ mây trông thật dễ thương và dĩ nhiên là không thể thiếu những bó Hồng thắm tươi mời đón…  Ah! thì ra hôm nay là ngày Valentine.

    Không hiểu cái tục lệ dễ thương này phát xuất tự bao giờ?  Nhưng tôi có thể chắc chắn rằng: Lễ này  không (hoặc chưa) có ở đất nước Việt-Nam của tôi… ngày xưa, cái thời còn cắp sách đến trường. Bởi vì nếu có, thì  chắc chắn tôi đã có một lô kỷ-niệm làm vốn để mà nghiền trong những năm chiều tà bóng xế rồi…

    Từ khi… di cư sang cái xứ này, cứ kể ra thì hầu như tuần nào cũng có Lễ cả, không lễ nọ thì cũng lễ kia, đủ các “cái gọi là” ngày lễ như: Ngày Cha, ngày Mẹ, ngày Ông Tông Tông này, ngày “Bớt đây” bà kia, kể cả cái ngày “Valentine” hôm nay … vân vân và vân vân… Người ta lại còn khôn tổ, phân chia các “Lễ” này đều đều, dài dài trong cả năm, chứ không dại gì dồn các Lễ lại một… cục, làm lỡ cơ hội moi tiền thiên hạ của các cửa hàng thương mại.  Lo chu toàn bổn phận cho các Lễ của bản xứ đã mệt, lại còn cộng thêm một lô Lễ “truyền thống dân tộc “ của Ta nữa thì ôi thôi … một năm là cả một chuỗi dài Lễ… lậy !!!

    Vừa mới đặt cái bàn toạ xuống, chưa kịp mở cái máy “vi tính” ra xem có meo miếc gì không và cũng chưa kịp lấy ly cà-phê buổi sáng như mọi ngày.  Thằng bạn cùng sở trờ tới phạng ngay cho một câu:   -You đã mua bông cho vợ you chưa? Tôi làm bộ hỏi: -Bông gì, tại sao? Nó nói: -You không biết hôm nay là ngày Valentine à?  -Biết chứ, sao lại không, nhưng mà tao không mua bông mua biếc gì cả… tốn tiền ! Nó trợn mắt : -You có yêu vợ you không? –Có chứ, nhưng không mua gì cả, tốn tiền… vô ích !  -OMG Trời ơi!  you là thằng… kẹo.   -Kệ tao, Mày biết không, nếu tao đưa đầu ra mấy chỗ bán bông cho nó chặt, có khi tốn cả trăm bạc mới bợ được bó bông về, chưng vài hôm tàn úa, quăng vào sọt rác, vợ tao tiếc của than trời… “rồ men tíc”  đâu không thấy lại  thấy quăng đi trăm bạc.  Mày biết sao không? Vì tao lấy tiền “nhà” đi mua bông, tức là tốn tiền của bả, bả đâu cần “rồ men tíc” khỉ họ gì đâu, Bả chỉ cần hỏi câu “đầu tiên” còn tao thì thưa “đầy tiên” là đủ rồi. Đâu phải như tụi mày, tiền ai nấy giữ, được thằng chồng nịnh đầm mua cho bó bông, mừng hết lớn… Thằng bạn hiểu ra cười bẻn lẻn:  -Bọn you thế mà lại hay… đỡ tốn tiền… vô ích. Thằng bạn đi khỏi, không biết nó nghĩ gì…

    Đã bao nhiêu năm rồi, cứ mỗi lần lễ Valentine,  là tôi lại phải trong tư thế sẵn sàng để… “ trả lời một câu hỏi” của mấy tên bạn cùng sở. Lần nào cũng như lần nấy, câu trả lời là không, không bông hoa gì cả và tôi biết chắc sẽ nhận được một cái nhìn… trợn trừng đầy kinh ngạc (như mọi năm) của tên bạn. Đặc biệt năm nay tôi sẽ thòng thêm một câu trong câu trả lời của tôi :  Mày biết không? Mấy chục niên tao với bả “ăn ở” với nhau nào có biết Valentine – Valentiếc gì đâu?  thế mà lụi hụi tính ra tao… dính với bả gần cả… nửa thế kỷ rồi  và  coi bộ “cuộc tình” này còn… kéo dài dài hổng biết tới ngày nào nghe mậy!!!

    Người ta gọi Valentine là “ngày lễ tình nhân” nhưng tôi thích gọi là “ngày lễ Tình Yêu” hơn, bởi vì nhân dịp này ta có cơ hội bày tỏ Tình cảm của mình đối với mọi người, gần xa, thân sơ… chứ không chỉ dành riêng cho các đôi tình-nhân. Cầu chúc các Bằng hữu thân mến  và Gia-đình một Lễ Valentine thật đầm ấm và Hạnh-phúc. Bạn không cần phải mua bông để tặng cho… tốn tiền, hãy tặng nguyên con trái Tim “nóng hổi” của bạn thì chắc chắn người nhận sẽ… rất lấy làm cảm động, phải không bạn? Riêng tôi, năm nay tôi sẽ phá lệ, trên đường về, tôi sẽ ghé vào “điểm” bán bông bên lề, mua một bó bông đẹp nhất về tặng Bà Xã, hy vọng nàng đừng nói… tốn tiền !

     

    Mai Quỳnh  (Valentine2013)

  •  

    Happy Valentine’s Day


    Trong hương vị ngọt ngào và thơm ngát của những thỏi chocolate cùng những đóa hoa hồng tươi đang quyện vào nhau trong Ngày Valentine nồng nàn hạnh phúc…

    SânGaSainthomas xin thân ái kính gửi đến Qúy Cha, Qúy Thầy Cô và các bạn Cựu học sinh SaintThomas tấm lòng yêu thương đầy tôn kính và biết ơn của Tình Thầy Trò và Tình Bằng Hữu… thay quà tặng trong Ngày Yêu Thương đáng nhớ nhất..

     

    SânGaSainthomas

    Valentine 2013